Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Nàng ẩn ẩn cảm thấy sau khi tiến vào tử cảnh, tu vi linh lực rất khó hình dung.
Giống như không có hạn mức cao nhất.
Cho dù đột phá tử cảnh đỉnh, cũng không sờ tới giới hạn.
Cảm giác này rất mơ hồ, nhưng Mộ Khinh Ca tin tưởng theo tu vi nàng không ngừng đề cao, càng ngày càng tiếp cận tử cảnh đỉnh.
Cảm giác này sẽ càng trở nên rõ ràng.
"Chẳng lẽ đây gọi là Tử cảnh chỉ là khởi điểm? Vậy cảnh giới sau tử cảnh là gì?" Mộ Khinh Ca dừng tu luyện, vẫn khoanh chân ngồi trên đệm mềm khổ tư.
Khổ tư không có kết quả, Mộ Khinh Ca chợt nhớ tới cuốn kinh thư tàn phá từ chỗ gia gia.
Mình cũng không nhìn ra manh mối gì.
Đơn giản lấy ra xem, cẩn thận nghiên cứu.
Mộ Khinh Ca mở ra cuốn kinh thư không biết làm từ chất liệu gì, phía trên khắc rất nhiều ký tự không hiểu.
"Chữ này rốt cuộc là của nơi nào?" Mộ Khinh Ca nhìn chữ nghĩa xoay bảy vặn tám trên kinh thư, nhíu mày suy tư: "Lão gia tử có nói cuốn tàn kinh là mấy vạn năm trước tổ tiên mang đến từ tổ trạch.
Chẳng lẽ chữ viết này là chữ viết cổ từ mấy vạn năm trước?"
Suy đoán này lập tức làm Mộ Khinh Ca khổ não.
Nếu thật là thế, vậy phải làm thế nào? Nàng đi đâu tìm chuyên gia biết chữ từ mấy vạn năm trước đi phiên dịch nội dung kinh thư này?
Mộ Khinh Ca khẳng định nội dung kinh thư rất quan trọng.
Nếu không tổ tiên nhà mình cũng sẽ không mang nó ra ngoài.
"Đáng tiếc không xem hiểu." Ánh mắt Mộ Khinh Ca tiếc hận nhìn tàn kinh trong tay, không nhịn được thở dài.
Đột nhiên nàng nhớ tới một người, lầu bầu nói: "Không biết hắn sống bao lâu, nói không chừng có thể xem hiểu!" Nhưng ngay sau đó, nàng lại lắc đầu: "Được rồi, nếu đã quyết định muốn phủi sạch quan hệ, cần gì phải thiếu nợ thêm nhân tình của hắn nữa?"
Mộ Khinh Ca cất kỹ cuốn kinh thư đi.
Trong đó đã nhớ kỹ nét viết đại khái của văn tự thần bí trên kinh thư.
...
Thời gian một ngày rồi một ngày trôi qua, cách thời gian xuất phát đi Mộc thành càng ngày càng gần.
Trước đó một ngày, Chu Linh đi gặp Mộ Khinh Ca.
Lấy ra toàn bộ gần nghìn viên đan dược luyện chế được những ngày nay, bày đầy một bàn.
Thấy Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng, nàng giải thích nói: "Những ngày này được Mộ phủ chiếu cố, đây là tâm ý nho nhỏ của ta.
Mộ sư đệ không nên vội từ chối.
Đây không phải đưa cho đệ, là cho Mộ phủ."
Mộ Khinh Ca bật cười, gật đầu nhận lấy.
Thật ra nàng cũng để lại rất nhiều đan dược cho Mộ phủ và Mộ gia quân.
Nhưng nếu là hảo ý của Chu Linh, nàng cũng không tiện từ chối.
"Ngày mai phải đi Mộc thành trước, Chu sư tỷ còn cần chuẩn bị gì không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Chu Linh lắc đầu: "Ta không thiếu đồ gì, không cần chuẩn bị thêm đâu."
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với nàng: "Thiệu mập biết chúng ta sắp đi, đêm nay cố ý mở tiệc muốn tiễn đưa chúng ta."
Chu Linh cười nói: "Lúc trước hắn đã nói với ta rồi.
Mấy ngày nay làm phiền Thiệu công tử chiếu cố."
"Chu sư tỷ khách khí, tỷ tới Lạc Đô chính là khách nhân.
Thiệu mập coi như chủ nhà, nhiệt tình khoản đãi là nên làm." Mộ Khinh Ca cười nói.
Hai người thống nhất buổi tối sẽ đến tham dự bữa tiệc của Thiệu mập, sau đó lại bận làm chuyện của mình.
Trong Mộ phủ, Mộ Liên Dung đã rời đi du ngoạn mấy ngày trước.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Mộ Hùng, Mộ Khinh Ca có chút không yên tâm.
Đi vào viện lão gia tử, thấy ông đang chú tâm trồng hoa cỏ, thì không tiến lên quấy rầy, kiên nhẫn chờ đợi một bên.
Chờ Mộ Hùng chỉnh xong chậu hoa cuối cùng, nàng mới cầm khăn mặt do thị nữ đưa, rồi đưa qua.
"Tới rồi?" Mộ Hùng cười nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu, nói với ông: "Xem ra gia gia thật sự tu tâm dưỡng tính."
Mộ Hùng cười chỉ vào những hoa hoa cỏ cỏ nói: "Con đừng xem thường hoa cỏ, chăm sóc khó hơn múa đao lộng thương nhiều."
"Gia gia thích là được." Mộ Khinh Ca đi theo ông nói: "Gia gia, ngày mai con phải đi Mộc thành.
Một mình người ở lại Mộ phủ..."
Mộ Hùng phất tay ngắt lời nàng: "Cứ đi đi, không cần lo lắng cho ta.
Ta ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa hoàng đế hiện tại là Tần Cẩn Thần, sẽ không xuất hiện loại chuyện như lần trước."
Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Lần này con không mang theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt đi, để các nàng lại chiếu cố gia gia."
"Ừm? Con không mang theo các nàng, bên người không có ai hầu hạ sao được?" Mộ Hùng phản đối nói.
Mộ Khinh Ca giải thích: "Con đi Thánh Nguyên đế quốc, đi tổng viện Dược tháp làm việc, mang nhiều người quá thì không tiện.
Với cả con biết tự chiếu cố mình, cần gì phải làm điều thừa đâu? Không chỉ để hai nàng ấy lại, con cũng không có khả năng mang đi toàn bộ Long Nha Vệ.
Tóm lại con đi rồi, phỏng chừng phải rất lâu mới có thể trở về.
Gia gia phải giữ gìn sức khoẻ.
Nếu có chuyện gì, có thể địch thì địch, không thể địch thì có Vạn Liệt quân và Long Nha Vệ, cả thân vệ của gia gia đều bảo vệ được người chu toàn.
Con cũng có thể yên tâm hơn chút."
Mộ Hùng đang muốn cự tuyệt, thấy Mộ Khinh Ca lạnh mặt nói: "Gia gia đừng quên, con mới là gia chủ Mộ gia.
Người không thể vi phạm lời con nói."
"Con nha đầu này, dám làm bộ trước mặt gia gia." Mộ Hùng cười mắng, duỗi tay muốn đánh.
Mộ Khinh Ca linh hoạt né tránh, cười nói: "Vị trí gia chủ là gia gia tự mình đưa con.
Bây giờ muốn đổi ý cũng không được đâu."
Dứt lời, nàng phóng vèo ra khỏi viện Mộ Hùng.
"Nha đầu này." Mộ Hùng bất đắc dĩ, lắc đầu cười.
Nhưng trong nụ cười vui mừng, còn có lo lắng với chuyến đi sắp tới của Mộ Khinh Ca.
Thánh Nguyên đế quốc, không phải nơi tam đẳng quốc có thể so.
Ông rất lo cháu gái bảo bối nhà mình gặp phát sinh gì ngoài ý muốn.
May là ông không biết mục đích tới của Mộ Khinh Ca không phải Thánh Nguyên đế quốc, mà là Nhung quốc còn xa hơn.
Nếu không phỏng chừng là muốn dậm chân đi theo!
Chạng vạng, Mộ Khinh Ca cùng Chu Linh rời Mộ phủ, đi tới tửu lầu mà Thiệu mập an bài.
Không thể không nói, Thiệu mập rất có thiên phú chơi bời.
Nơi hắn chọn có hoàn cảnh nên thơ, cảnh sắc tươi đẹp.
Quan trọng nhất là không có ai quấy rầy.
Đồ ăn cũng rất ngon miệng, lưu lại hương vị nơi đầu lưỡi.
"Tới, lão đại, ta kính huynh một ly." Thiệu mập nâng chén.
Biểu cảm trên mặt thịt tràn đầy anh dũng hy sinh nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nâng chén rượu lên khẽ cụng với hắn, một lần uống hết.
Uống xong, nàng trêu ghẹo nói: "Uống ly rượu mà thôi, có cần dùng tới vẻ mặt thấy chết không sờn vậy không?"
Thiệu mập thở dài, buồn bực không vui nói: "Huynh mới về không bao lâu đã phải đi.
Đến lúc đó, hoàn khố Lạc Đô chỉ còn lại một mình ta.
Thật cô đơn!"
Hắn ra vẻ thâm trầm, bộ dáng thê lương, chọc cho Chu Linh che miệng cười khẽ.
Thấy mỹ nhân cười, Thiệu mập lập tức thu lại vẻ mặt thâm trầm, lấy lòng nói với Chu Linh: "Chu tỷ tỷ nhớ phải về thăm ta nhé.
Lạc Đô có rất nhiều thú vui và đồ ăn ngon, ta còn chưa dẫn tỷ đi hết đâu."
"Đa tạ Thiệu công tử thịnh tình.
Nếu có cơ hội, ta tất nhiên sẽ đến làm phiền Thiệu công tử." Chu Linh cười hì hì.
"Hê hê, không phiền không phiền." Thiệu mập cười đến hàm hậu.
Nhưng Mộ Khinh Ca biết cái tên này chả hàm hậu gì, còn rất tâm kế.
Nhìn dáng vẻ này, là hắn đang vừa ý Chu Linh.
Đoán rằng còn chưa đến trình độ sinh tử không rời, nhiều nhất chỉ có hảo cảm.
Chỉ tiếc giữa hắn và Chu Linh, khó mà phát triển.
Trước không nói lần này Chu Linh tới tổng viện Dược tháp, không định trở về.
Cho dù nàng về, Thiệu mập chỉ sợ cũng không lọt mắt nàng.
Nhưng mà việc này Mộ Khinh Ca không nói toạc ra.
Nàng hiểu Thiệu mập, bây giờ có hứng thú nhất thời với Chu Linh.
Nhưng không đến nỗi si tình.
Chờ Chu Linh đi rồi, ngày tháng qua lâu là hắn sẽ quên.
Nếu xuất hiện thêm một cô nương mỹ mạo, Thiệu mập lại càng quên Chu Linh nhanh hơn.
Ba người uống rượu nói giỡn, thời gian qua thật sự nhanh.
Chỉ chốc lát, Thiệu mập đã say gục xuống dưới bàn, ôm bình rượu hô hô ngủ.
Chu Linh tuy đã ăn đan giải rượu, nhưng gò má vẫn nhiễm đỏ ửng say lòng người, thêm vài phần kiều mị.
Ánh mắt nàng mang theo chút men say, nói với Mộ Khinh Ca: "Tửu lượng ta không tốt, bây giờ chỉ cảm thấy chóng mặt."
"Phía sau có nhã phòng, đệ đỡ sư tỷ đi nghỉ trước."
Chu Linh gật đầu, chống trán vô lực đứng lên.