Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Nghe nói có đan sư Linh cấp từ phân viện tới đây, ta đương nhiên muốn ra bái phỏng."
Lời nói tuy không có gì lạ.
Nhưng hai chữ 'bái phỏng' cắn ra cực kỳ nặng.
Người nghe được đều cảm giác có mùi thuốc súng trong đó.
"Không được hồ nháo!" Hạ Vô trầm mặt xuống, lạnh giọng ngăn cản.
Cảnh Thiên nhếch miệng, nụ cười xen lẫn chút ngạo nghễ: "Đây là giao lưu bình thường, vì sao Hạ trưởng lão lại nói là hồ nháo?"
Dứt lời, cặp mắt kiêu căng của hắn chậm rãi di động.
Cuối cùng dừng trên người đệ tử phân viện.
Phần lớn người đều theo hướng hắn nhìn mà đảo mắt qua.
Lúc hắn dừng mắt, là đang dừng ở chỗ năm người Mộ Khinh Ca.
Hồng y yêu dã được mấy người vây quanh, khiến trong mắt Cảnh Thiên lướt qua một tia kinh diễm.
Kinh diễm chưa tan, đố kỵ nồng đậm đã nổi lên.
'Thiên địa này cư nhiên có nam tử tuấn mỹ như thế?' Trong lòng Cảnh Thiên xẹt qua một đường u tối.
Hắn thu liễm cảm xúc trong mắt.
Thanh sắc bất động nhìn bốn người bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Vừa nhìn hắn mới phát hiện, mấy người này cư nhiên đều là nhân trung long phượng, rất xuất chúng!
Bạch y nam tử mây mù như sương khói, xuất trần đạm mạc.
Thanh sam cẩm bào nam tử thanh nhã như trúc, thân mang quý khí, ôn nhuận tiêu sái.
Lục y nữ tử? Vũ mị quyến rũ, trời sinh mang theo phong tình câu nhân.
Lúc Cảnh Thiên nhìn đến Thương Tử Tô, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Cao ngạo cô lãnh, nữ tử thanh lệ tuyệt luân khiến hắn thấy rất thú vị.
Hắn có chút tham lam lia mắt đánh giá trên dưới Thương Tử Tô.
Ánh mắt này làm cho Thương Tử Tô cảm thấy cực kỳ không khoẻ, hơi hơi nhíu mày, theo bản năng nhích lại gần Mộ Khinh Ca.
Hành động thật nhỏ này dừng trong mắt Cảnh Thiên, khiến mặt hắn lạnh xuống.
Khi nhìn lại Mộ Khinh Ca, đã mang theo địch ý!
Hành động bản năng của Thương Tử Tô, Mộ Khinh Ca cũng cảm giác được.
Đồng thời cũng cảm nhận được cái nhìn đánh giá không kiêng nể đến từ Cảnh Thiên.
"Hừ." Triệu Nam Tinh hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước hoàn toàn ngăn trở Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô, cắt đứt tầm mắt Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nhanh chóng giận tái mặt.
Hạ Vô đi lên đứng giữa hai bên.
Nhìn đệ tử phân viện đứng sau có chút sợ hãi, hắn nói với Cảnh Thiên: "Giao lưu luận bàn không phải ngày hôm nay.
Ngươi về trước đi, có chuyện gì, chờ họ nghỉ ngơi xong rồi nói sau."
Hạ Vô bảo vệ làm cho Cảnh Thiên kinh ngạc.
Hắn nâng mi, ánh mắt khoét sâu vào người Thương Tử Tô, mới cười nói với Hạ Vô: "Được, vậy ngày khác ta lại đến."
Nghe những lời này của hắn, Hạ Vô âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lời nói kế tiếp của hắn (Cảnh Thiên), lại làm hắn (Hạ Vô) nhíu mày.
"Các ngươi ai là đan sư Linh cấp?"
Lời nói đột ngột làm cho các đệ tử phân viện đều đồng loạt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Cảnh Thiên nhìn lại Mộ Khinh Ca.
Mặc dù bốn người bên cạnh cũng rất xuất chúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy hồng y thiếu niên này nhỉnh hơn.
Dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, khiến hắn đứng trước mặt nàng tự dâng lên cảm giác xấu hổ.
"Thì ra là ngươi." Cảnh Thiên đè nén cảm xúc 'tự ti', ngữ khí nghiền ngẫm.
Thần sắc Mộ Khinh Ca lạnh nhạt, chẳng hề lên tiếng.
Cảnh Thiên híp mắt lại, ý vị không rõ: "Rất tốt, rất tốt." Nói xong câu, rồi dẫn theo đám người kia mênh mông cuồn cuộn rời khỏi.
Cảnh Thiên vừa đi, trong lòng chúng đệ tử phân viện như vứt được tảng đá lớn xuống.
Mấy người Triệu Nam Tinh, Mai Tử Trọng lại hơi nhăn mày, nhìn Mộ Khinh Ca.
Tựa như muốn nói, còn chưa vào tổng viện, phiền toái đã đến cửa rồi.
"Xem ra địa vị Cảnh Thiên ở tổng viện không thấp." Triệu Nam Tinh nói với Mộ Khinh Ca.
Nói xong, hắn nhìn về phía Thương Tử Tô, nói với nàng: "Tử Tô, ánh mắt tên kia nhìn muội rất không ổn.
Trong thời gian này đừng đi lại một mình."
Thương Tử Tô nhìn hắn, không phản bác, nhẹ gật đầu.
"Ài! Đi thôi." Hạ Vô nặng nề thở dài, tiếp đón mọi người đi đến tổng viện.
Trên đường, Hạ Vô đứng sóng vai Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng giải thích cho nàng: "Cảnh Thiên là người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử tổng viện Dược tháp.
Thiên phú so với đan đạo đại sư thành danh nhiều năm càng lợi hại hơn.
Cho nên bị dưỡng thành tính tình kiêu căng, duy ngã độc tôn ở tổng viện đã quen.
Thậm chí có vài trưởng lão hắn còn không thèm xem vào mắt.
Ngươi là người đầu tiên hắn tìm tới.
Xem ra phân viện xuất hiện một đan sư Linh cấp tuổi còn nhỏ hơn mình, khiến hắn ngồi không yên."
"Hắn cũng là đan sư Linh cấp?" Mộ Khinh Ca nghe ra manh mối từ câu nói của Hạ Vô.
Hạ Vô gật đầu nói: "Không sai, hắn là đan sư Linh cấp duy nhất trong đám đệ tử.
Những người khác phần lớn đều là đan sư cao cấp, hoặc là đan sư trung cấp.
Chỉ có một ít đệ tử mới nhập môn là đan sư cấp thấp."
Mộ Khinh Ca yên lặng nghe, hỏi Hạ Vô: "Hạ trưởng lão cũng là đan sư Linh cấp?"
Hạ Vô nở nụ cười: "Không sai, ta là đan sư Linh cấp.
Trong tổng viện ngoại trừ viện trưởng là đan sư Bảo cấp ra, trưởng lão còn lại đều là đan sư Linh cấp."
"Hạ trưởng lão, vậy tên Cảnh Thiên này không vừa vặn là đệ tử viện trưởng chứ?" Triệu Nam Tinh một bên xen ngang vào.
Hạ Vô lại lắc đầu cười nói: "Tổng viện có quy củ, đệ tử tiến vào cảnh giới đan sư Linh cấp là có thể thoát khỏi sư môn, tự lập môn hộ.
Sư phụ trước kia của Cảnh Thiên là đại trưởng lão tổng viện.
Sau khi Cảnh Thiên đột phá, hai người đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò."
Tấn chức xong là đoạn tuyệt quan hệ thầy trò!
Điểm này làm cho năm người có thêm một nhận thức mới về Cảnh Thiên.
Xem ra tên này đúng là hạng người vô tâm vô tình, hoàn toàn không niệm tình cũ.
"Đại trưởng lão kia hiện giờ thế nào?" Triệu Nam Tinh lại hỏi.
Hạ Vô thở dài nói: "Đại trưởng lão đã từng coi Cảnh Thiên như con trai, toàn lực bồi dưỡng.
Sợ là hắn căn bản không ngờ có một ngày đệ tử mình tâm đắc nhất sẽ gấp gáp muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò.
Từ đó về sau hắn đóng kín cửa, đã ba năm chưa ra."
Vậy mà thành kết quả này?
Năm người hai mặt nhìn nhau.
Mai Tử Trọng yên lặng, mím môi hỏi: "Vì sao nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ thầy trò? Đoạn tuyệt quan hệ và tự lập môn hộ không hề xung đột nhau."
"Đúng vậy!" Hạ Vô cảm thán gật đầu: "Cái gọi là thoát khỏi sư môn, cũng chỉ là học thành xuất sư.
Cho dù ngươi có tự lập môn hộ, cũng có thể tôn sư trọng đạo.
Có lẽ bởi vì do Cảnh Thiên quyết liệt, mới khiến đại trưởng lão thương tâm."
"Vậy giờ thân phận Cảnh Thiên ở Dược tháp..." Mộ Khinh Ca nhìn về phía Hạ Vô.
Hạ Vô trầm mặc một lúc, mới nói: "Hắn gần đây đang chuẩn bị tiến hành khảo hạch trưởng lão Dược tháp."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, không hỏi tiếp.
Đi đến cửa viện, Hạ Vô đột nhiên dừng lại, cười nói với Mộ Khinh Ca: "Hiện giờ hắn chú ý đến ngươi, sớm muộn gì sẽ tìm tới.
Nếu hắn muốn đấu đan, ngươi có thể làm giảm nhuệ khí của hắn."
Mộ Khinh Ca mỉm cười, không từ chối cũng không đáp ứng, chỉ là nói: "Hạ trưởng lão đi thôi."
Không nhìn ra thái độ của nàng, Hạ Vô cũng chỉ gật đầu, không nói nữa.
Cửa lớn tổng viện còn bàng bạc đại khí hơn cả phân viện.
Hoặc là...!Có thể nói, phân viện chính là bản thu nhỏ của tổng viện.
Tiến vào trong cửa viện, cảnh sắc tổng viện xuất hiện trước mắt mọi người.
Cũng là cổ thụ trời cao, bóng râm vờn quanh.
Chỉ khác nhau ở điểm, giữa bãi cỏ xanh lục có thể tùy ý thấy được bậc thang bằng bạch ngọc.
Tầng tầng lớp lớp cung điện trang nghiêm hoa lệ.
Lúc đầu phân viện Dược tháp từng khiến Mộ Khinh Ca cảm thán khiếp sợ, bây giờ so sánh với tổng viện, bỗng có cảm giác tiểu gia keo kiệt.
"Oa! Thật đẹp!"
"Đẹp quá!"
"Lớn thật!"
Tiếng nói kinh ngạc cảm thán không ngừng thốt ra từ phía sau.
Hạ Vô vừa lòng gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Đi theo ta, tới chỗ các ngươi nghỉ ngơi trước.
Trên đường ta sẽ từ từ giới thiệu cho các ngươi."
"Với địa vị của Hạ trưởng lão, sao lại tự mình chiêu đãi?" Chưa đi được hai bước, Mộ Khinh Ca đã đưa ra nghi vấn.
Hạ Vô sửng sốt, chợt nở nụ cười nhìn nàng: "Quả nhiên là đứa trẻ lanh lợi.
Được rồi, ta nói thật, việc này là ta tự động xin ra trận."
"Vì sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, hỏi.
Hạ Vô ra vẻ suy nghĩ sâu xa, mới nửa thật nửa giả nói: "Đương nhiên là muốn thân cận với ngươi nhiều hơn chút, xem xem có thể giữ ngươi ở tổng viện lâu hơn không."
Mộ Khinh Ca mỉm cười rũ mắt, tùy ý nói: "Trưởng lão nói đùa."
Hạ Vô cũng không giận, dứt khoát nói theo lời nàng: "Ngươi bảo là nói đùa, thì là nói đùa."