Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Cảnh Thiên xuất hiện khiến cho đám đông bên ngoài Linh thức tháp lại sôi sục lên.
"Là Cảnh Thiên sư huynh!" Đệ tử tổng viện vây xem sau khi nhìn thấy Cảnh Thiên đều kinh ngạc.
Nhưng nhanh chóng kịp phản ứng lại, chạy tới cung kính nhường đường, cúi đầu khom lưng hô.
"Cảnh Thiên sư huynh!"
"Cảnh Thiên sư huynh!"
Cảnh Thiên vẫn kiêu căng như trước, chậm rãi đi ra từ đám người.
Khí thế này đặt ở người bình thường là không ai bì nổi, đặt lên người hắn, hắn lại có vốn để kiêu ngạo.
Bởi vì hắn có thiên phú đan sư Linh cấp, trẻ tuổi nhất tổng viện.
Đương nhiên dưới hình ảnh cung kính hài hoà, có ba người lại hơi lạc quẻ.
Ba người này đương nhiên là Mộ Khinh Ca và Chu Linh, còn có Triệu Nam Tinh đang giằng co với Chiết Tú.
Ba người họ không hề lộ ra vẻ cung kính như người khác.
Thậm chí Triệu Nam Tinh nhìn thấy Chiết Tú một phút trước còn tranh chấp với mình, phút sau đã cung cung kính kính thu liễm mặt mày.
Trong lòng không nhịn được cảm thấy kỳ quái.
Mộ Khinh Ca cũng là đan sư Linh cấp, vì sao bọn họ không như vậy trước mặt nàng?
'Xem ra, vẫn là vấn đề ở người!' Triệu Nam Tinh nháy mắt tìm ra điểm mấu chốt.
Cảnh Thiên đi tới trước bia hắc diệu thạch, nét mặt đạm mạc quét nhìn bốn phía.
Nơi tầm mắt hắn quét qua, những đệ tử đó đều không ngoại lệ đều cong eo xuống thấp hơn.
Hình ảnh như vậy làm hắn hài lòng, khoé miệng hơi cong hiện lên đường cung cao ngạo.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ba người Mộ Khinh Ca, sự vui sướng khi được đám đông vây quanh nháy mắt tan nát.
Đặc biệt là hắn không nhìn ra trong mắt ba người kia có sự cung kính, nội tâm càng giận dữ.
Mộ Khinh Ca thì thôi đi!
Tốt xấu cũng là đan sư Linh cấp, xem như có vốn để kiêu ngạo.
Nhưng hai kẻ kia là cái thứ gì? Cư nhiên cũng dám lên mặt với hắn?
Đôi mắt kiêu căng của Cảnh Thiên trồi lên tầng lạnh lẽo.
Phản ứng vi diệu dừng trong mắt người thân cận quen thuộc với hắn, lập tức hiểu ngay.
"Này, ba người các ngươi nhìn thấy Thiên sư huynh, vì sao không hành lễ?" Vị nào đó đứng bên phải Cảnh Thiên lập tức nhảy ra.
Một bên mắng chửi ba người, một bên lấy lòng Cảnh Thiên.
Hắn nói một câu, lập tức lôi ba người Mộ Khinh Ca ra.
Cơ hồ ngay tức khắc, ánh mắt chúng đệ tử tổng viện đều nhất trí dừng trên ba người họ.
Đương nhiên bị nhìn nhiều nhất là Mộ Khinh Ca mới ra khỏi Linh thức tháp không lâu.
Lúc trước bọn họ còn chưa hết khiếp sợ từ lúc nàng phá vỡ kỷ lục.
Sau đó Cảnh Thiên xuất hiện, làm cho bọn họ không thể không buông xuống nỗi khiếp sợ, thêm tâm tình túi tiền khô quắt.
Mà lúc này có không ít người nhớ tới tên gia hoả từ phân viện đến kia, là người phá vỡ kỷ lục của Cảnh Thiên sư huynh!
Kết quả là, khi nhìn lại hai người, trong lòng ai nấy đều dâng lên ý niệm...
Có trò hay để nhìn!
"Vì sao phải hành lễ?" Mộ Khinh Ca thong dong nói.
Cặp mắt thanh thấu có thể chứa toàn bộ thế giới, bình tĩnh không nhìn ra một tia gợn sóng.
"Không sai.
Quy củ Dược tháp có quy định giữa đệ tử gặp mặt nhất định phải hành lễ?" Triệu Nam Tinh nói theo sát.
"Các ngươi!" Cái tên chân chó số một bị hai người nói đến nghẹn lời, chỉ có thể biểu hiện cảm xúc phẫn nộ trên mặt.
Mà Cảnh Thiên bởi vì lời Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh nói, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Nét mặt kiêu căng nhiễm lên ý lạnh.
Tên chân chó số hai nhìn sắc mặt, biết Cảnh Thiên tức giận.
Hắn vội đứng ra, lời lẽ chính đáng nói: "Người khác thì không sao cả, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Thiên sư huynh thì cần phải hành lễ!"
"Vì sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua, hỏi lại lần hai.
Đôi mắt nàng tò mò, tựa như đang hỏi 'Cảnh Thiên này có gì khác? Vì sao phải đối đãi đặc biệt?'
Tên chân chó số hai lập tức ưỡn ngực lên, đắc ý dào dạt nói: "Vì sao? Cảnh Thiên sư huynh của chúng ta sắp tấn chức lên trưởng lão Dược tháp, ngươi nói xem vì sao?"
Nhưng phản ứng Mộ Khinh Ca cho hắn, chỉ là lời đáp nhàn nhạt: "Ồ."
Nhẹ nhàng bâng quơ làm cho hai tên chân chó tức giận, phần phật tay áo.
Cảnh Thiên càng là vẻ mặt lạnh buốt 'hừ' một tiếng.
Lập tức trước tấm bia hắc diệu thạch ngoài Linh thức tháp dâng lên mùi thuốc súng bốn phía.
"Ồ? Đây là phản ứng của ngươi?" Chân chó số một không phục.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng dừng trên người hắn.
Con ngươi thấu triệt hơi lạnh lập tức dập tắt ngọn lửa giận trong lòng hắn, khiến hắn dâng lên cảm giác như lọt vào hầm băng.
Triệu Nam Tinh cười nói: "Ngươi nói là sắp tấn chức, chứ không phải đã tấn chức.
Nếu chưa tấn chức mà vẫn còn là thân phận đệ tử, cớ gì đặc thù? Chờ vị sư huynh này tấn chức xong, lúc gặp lại, đương nhiên chúng ta sẽ hành lễ bái kiến trưởng lão."
Triệu Nam Tinh nói làm đôi mắt Mộ Khinh Ca nhiễm ý cười.
"Các ngươi đúng là đồ quê mùa không biết điều!" Chân chó số hai tức giận không thôi.
Giống như sắp tiến lên giáo huấn một phen.
Chu Linh lặng lễ tới gần Mộ Khinh Ca, ở đằng sau ghé bên tai nàng: "Người này sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây?"
'Trùng hợp sao?'
Mộ Khinh Ca nở nụ cười hơi đăm chiêu.
Nàng trong lúc vô ý ở Linh thức tháp gây ra động tĩnh lớn.
Người của Cảnh Thiên đông đảo, sao có thể không biết?
Bây giờ xuất hiện ở đây, chỉ sợ cũng là đến vì nàng.
Chỉ là không biết người này muốn dẫn đề tài tới người nàng thế nào.
"Đồ quê mùa nói ai?" Sắc mặt Triệu Nam Tinh hơi trầm.
Chân chó số hai không kịp tự hỏi, buột miệng thốt ra: "Đồ quê mùa nói ngươi!"
Chờ khi hắn thốt ra xong, lập tức xung quanh mịt mờ tiếng nén cười.
Mà Triệu Nam Tinh cũng treo lên nụ cười thiếu đánh.
Hắn mới phản ứng lại, cả giận với Triệu Nam Tinh: "Tiểu tử thúi ngươi chơi ta!"
"Câm miệng! Còn ngại vứt mặt chưa đủ sao?" Tiếng cười đè nén bốn phía, làm cho mặt mũi Cảnh Thiên đen thui.
Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác có một đồng đội như heo.
Chân chó số hai bị hắn răn dạy, lập tức thu hồi lửa giận, cung kính đứng ra sau.
Chỉ là đôi mắt không cam lòng đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Triệu Nam Tinh.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Triệu Nam Tinh khẳng định đã bị hắn lột xuống một tầng da.
Đáng tiếc, ánh mắt không thể gϊếŧ người.
Cho nên hắn có nhìn nữa cũng có ích gì đâu?
Triệu Nam Tinh không hề cảm giác không khoẻ đối mặt với cặp mắt phẫn nộ kia, ngược lại còn khiêm tốn hữu lễ nhẹ gật đầu.
Đáp trả nhẹ nhàng bâng quơ, thiếu chút nữa làm cho tên chân chó số hai tức giận đến hộc máu, buồn bực không thôi!
Cảnh Thiên thành công ngăn cản trận tranh cãi vô nghĩa.
Tiếng cười xung quanh biến mất làm Cảnh Thiên vừa lòng.
Hắn không tiếp tục dây dưa với mấy người Mộ Khinh Ca, phảng phất coi bọn họ như không tồn tại.
Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Chiết Tú, nghe nói ngươi mở cược?"
Người bị điểm danh đang đứng trước mặt Triệu Nam Tinh, hắn lập tức đau khổ, trả lời Cảnh Thiên: "Hồi Cảnh Thiên sư huynh, xác thực như thế.
Nhưng đã kết thúc rồi."
"Ồ? Có kết quả rồi?" Cảnh Thiên cao ngạo nhướng mày, ánh mắt chuyển qua bia hắc diệu thạch.
Nhưng Mộ Khinh Ca đã sớm ra ngoài rồi.
Trên bia hắc diệu thạch trống không.
Cảnh Thiên nhăn mày lại, hắn có chút kinh ngạc.
Hắn vừa thu được tin tức đã đuổi tới đây.
Cho dù khảo hạch Linh thức tháp kết thúc, linh thức của người bên trong sẽ bị tiêu hao quá độ, cũng sẽ tạm dừng để khôi phục, sao lại không nhìn thấy gì?
Cảnh Thiên không nghĩ ra, ánh mắt lại đảo qua đệ tử bốn phía.
Tựa như muốn tìm được đáp án khiến hắn vừa lòng trên người bọn họ.
Nhưng tất cả ánh mắt sau khi tiếp xúc với hắn đều không ngoại lệ cúi đầu, co mình lại tránh khỏi tầm mắt hắn.
Phản ứng như vậy làm Cảnh Thiên càng nghi hoặc.
Dáng vẻ mọi người trốn tránh làm cho Cảnh Thiên giận dữ.
Hắn nói Chiết Tú: "Nếu là ngươi mở ván cược, vậy ngươi nói kết quả cho ta."
Những lời này làm vô số người âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nội tâm Chiết Tú thì lại kêu rên không thôi!
Hắn đã tạo cái nghiệt gì, vốn định đánh cược kiếm tí tiền, không ngờ phải bồi thường đến quần trong không còn thì không nói.
Còn phải chịu đựng Cảnh Thiên sắp bùng lửa giận!
Cảnh Thiên là dạng người gì, người nào ở tổng viện một thời gian đều sẽ biết.
Thiên phú hắn tuyệt hảo, sớm đã có thói quen duy ngã độc tôn.
Sao có thể cho phép có người cùng bàn với hắn? Thậm chí còn vượt xa hắn?
Cho dù người này không phải Chiết Tú hắn.
Nhưng từ miệng hắn nói ra, chỉ sợ sẽ gặp phải Cảnh Thiên giận chó đánh mèo.
Đây là nguyên nhân vì sao tất cả mọi người trốn tránh, lấp liếm, không muốn mở miệng.
Nhưng mà, hắn bị Cảnh Thiên điểm danh.
Không nói, Cảnh Thiên cũng sẽ không bỏ qua hắn!