Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Những tiếng hoan hô cho Cảnh Thiên, không chỉ đơn giản là sùng bái hắn, càng nhiều hơn là đang khinh bỉ phân viện.
Bọn họ không hy vọng Cảnh Thiên bị bại bởi một tên tiểu tử phân viện.
Nếu không đệ tử tổng viện bọn hắn ở trước mặt đệ tử phân viện, còn có thể diện gì?
Cảnh Thiên đi ra từ đám người.
Lấy động tác phiêu dật đi lên lôi đài, thắng được một trận hoan hô.
Chờ hắn đứng yên, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi đứng dậy.
Một thân hồng y lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.
"Oa! Thật soái!"
"Trên đời này có thiếu niên tuấn mỹ như vậy sao?"
"Thật sự là rất soái.
Ánh mắt hắn rõ ràng bình đạm như nước, sao ta lại cảm thấy tim đang nhảy bùm bùm?"
"Không chỉ soái, tuổi trẻ như vậy đã có thiên phú cao.
Người này thật sự quá hoàn mỹ!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ta nghe nói hắn giống Cảnh Thiên sư huynh, đều là đan sư Linh cấp!"
"Đan sư Linh cấp trẻ tuổi như vậy!"
Mộ Khinh Ca thong dong đi xuống từ khán đài, khiến cho vô số nữ tử Dược tháp xôn xao.
Thậm chí có không ít nam tử cũng bị kinh diễm bởi dung mạo nàng.
Ảo tưởng nếu gương mặt này là nữ tử, sẽ là phong cảnh gì.
Vốn bên Mộ Khinh Ca bởi vì nguyên nhân sân nhà, chỉ có hai ba mươi đệ tử phân viện thưa thớt trợ uy.
Nhưng hình ảnh nàng dần dần ánh vào mắt đệ tử tổng viện, lại không ít đệ tử tổng viện cư nhiên cũng hô theo: "Mộ sư đệ! Mộ sư đệ! Mộ sư đệ!!!"
Dần dần, tiếng hoan hô càng ngày càng vang.
Thậm chí có xu thế áp đảo Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đứng trên lôi đài, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Hận không thể kéo những tên điên cuồng gọi Mộ Khinh Ca trên khán đài xuống, tẩn cho một trận.
Đám người này, rốt cuộc đứng ở bên nào?
"Mộ sư đệ ngươi thật là soái!!!"
Đột nhiên có người dùng tay ghé vào miệng thành cái loa, hô lớn tiếng một câu.
Lập tức kíp nổ không ít tâm thiếu nữ.
Kế tiếp, có không ít nữ tử thét chói tai: "Mộ sư đệ ngươi thật là tuấn mỹ! Mộ sư đệ bổng bổng đát (*)!"
(*) ”bổng bổng đát” là cách nói “tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/…” theo một cách đáng yêu của cư dân mạng.
Mộ Khinh Ca đang dẫm bậc thang lên lôi đài bỗng run chân, thiếu chút xém bị quăng té ngã.
Khoé miệng nàng giật giật, nhiệt tình của nữ tử Dược tháp thật sự làm nàng có bóng ma.
Đồng thời nàng lại cảm thán trong lòng: 'Ài! Đây là thế giới dựa vào mặt kiếm cơm nha!'
Trên chính giữa khán đài, Hạ Vô cười tủm tỉm: "Xem ra đẹp cũng có chỗ lợi."
Lập tức có trưởng lão phản bác: "Hừ, luyện đan không phải xem mặt mũi ai đẹp."
"Nhưng không thể phủ nhận, người đẹp mã đi luyện đan cũng phá lệ cảnh đẹp ý vui." Hạ Vô cười tủm tỉm đáp trở về.
Trưởng lão kia lập tức hừ lạnh: "Ta đây muốn nhìn xem Mộ Khinh Ca này rốt cuộc có lợi hại như ngươi nói không."
"Ngươi khẳng định sẽ không thất vọng." Hạ Vô cười rất hàm dưỡng, kết thúc trận tranh cãi vô vị.
Trên lôi đài, Cảnh Thiên nhìn Mộ Khinh Ca đứng đối diện mình.
Nét mặt kiêu căng mang theo phần lạnh lẽo: "Không nghĩ tới, ngươi thật sự dám đi lên."
Mộ Khinh Ca buồn cười lắc đầu: "Lúc này rồi mà Cảnh Thiên sư huynh còn nói như vậy, thật sự là..." Nàng không nói hết, mặc cho ai cũng nghe ra ý châm chọc trong đó.
"Hừ!" Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng.
Hai người kết thúc 'hàn huyên'.
Trưởng lão hai người đứng giữa lôi đài, ngửa đầu nói: "Xin mời viện trưởng đại nhân ban đề thi."
Hắn vừa dứt lời, một con hạc từ không trung bay xuống, trong miệng còn ngậm một tấm khăn lụa.
Nó đáp xuống trước trưởng lão lôi đài, cúi đầu thả khăn lụa vào tay trưởng lão.
Sau đó lại giương cánh bay đi.
Trưởng lão lôi đài mở khăn lụa ra.
Nhìn nội dung trong đó, con mắt đột nhiên co rụt lại.
Rồi nhanh chóng khôi phục trấn định.
Nhưng một cái chớp mắt biến hoá của hắn, vẫn không giấu diếm được các trưởng lão trên khán đài.
"Viện trưởng ra đề gì vậy, trông có vẻ không đơn giản!"
"Có lẽ viện trưởng thật sự muốn kiểm tra hai tiểu gia hoả này!"
Nghị luận trên khán đài không ảnh hưởng đến trưởng lão lôi đài.
Hắn mở khăn lụa trong tay quay ngược hướng ra bên ngoài, đồng thời lớn tiếng nói: "Đan dược ước đấu là...!Thái Vi Thọ Nguyên Đan!"
Oanh...!
Mấy ngàn người trên khán đài lập tức bàn tán.
Ngay cả các trưởng lão giữa khán đài, nghe xong cũng biến đổi sắc mặt.
Biểu cảm Cảnh Thiên trên lôi đài cũng biến đổi, nhìn chữ viết trên khăn lụa kia, sắc mặt âm tình bất định.
Nhưng Mộ Khinh Ca thì có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, không hề bị ảnh hưởng.
"Sư huynh, Thái Vi Thọ Nguyên Đan là gì? Vì sao bọn bọ phản ứng lớn như vậy?" Một vị đệ tử phân viện tiến đến sau lưng Mai Tử Trọng, nhỏ giọng hỏi.
Mai Tử Trọng chuyển mắt nhìn các sư đệ ngồi phía sau.
Thấy một đám đều ngây thơ tò mò nhìn mình, không khỏi cười khổ lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Hắn chỉ là đan sư cao cấp, sao biết được phạm trù đan dược Linh cấp?
Triệu Nam Tinh thấp giọng nói: "Xem ra Thái Vi Thọ Nguyên Đan không dễ luyện chế.
Nếu không sắc mặt Cảnh Thiên cũng không khó coi như vậy."
"Thái Vi Thọ Nguyên Đan, xem tên đoán nghĩa có thể nghịch thiên cải mệnh.
Phàm là người ăn vào, vô luận bị trọng thương nhiều ra sao hay bệnh khó trị thế nào, đều có thể kéo dài tuổi thọ mười năm.
Sau mười năm chắc chắn sẽ chết.
Mà Thái Vi Thọ Nguyên Đan, cả đời mỗi người chỉ có thể ăn một lần.
Dùng nhiều vô dụng.
Viện trưởng có lệnh, nội dung khảo hạch chính là luyện chế một viên Thái Vi Thọ Nguyên Đan!"
Trưởng lão lôi đài nói, giải thích cho người phân viện.
Nhưng cũng là búa tạ đánh vào lòng bọn họ.
Bởi vì bọn họ chưa bao giờ biết trên thế giới có đan dược nghịch thiên như vậy...!Không, có lẽ không phải đan dược nghịch thiên, mà là đan sư Linh cấp! Bởi vì chỉ có đan sư Linh cấp, mới có thể luyện chế ra đan dược nghịch thiên.
Đan sư Linh cấp đã vậy, còn đan sư Bảo cấp thì sao? Đan sư Thần cấp thì thế nào?
Đột nhiên một con đường vô cùng bao la rộng lớn mở ra trước mắt chúng đệ tử phân viện, trở thành động lực cho bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước!
Trưởng lão lôi đài nhìn về phía Cảnh Thiên và Mộ Khinh Ca, hỏi: "Thái Vi Thọ Nguyên Đan luyện rất khó.
Cho dù là các trưởng lão đã tiến vào đan sư Linh cấp vài chục năm cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều luyện chế thành công.
Xác suất thành công theo thống kê Dược tháp, ước chừng chỉ có một phần mười.
Hiện giờ các ngươi chỉ có ba lần cơ hội, các ngươi có vấn đề gì không."
Cảnh Thiên đoạt lời nói trước Mộ Khinh Ca: "Không có."
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, cũng lắc đầu.
Một phần mười xác suất thành công? Nói cách khác, mười lần luyện chế ước chừng chỉ có một lần có thể luyện thành công.
Mà hiện tại, quy tắc ước đấu nhiều nhất chỉ cho phép ba lần cơ hội.
Đổi thành câu nói khác, vô luận là Cảnh Thiên hay Mộ Khinh Ca đều phải đề cao xác suất thành công ít nhất một phần ba, mới có khả năng thắng.
Đan được khó luyện chế như vậy, khó trách trưởng lão lôi đài sẽ chấn động sau khi nhìn thấy nội dung khăn lụa.
"Tốt, một khi đã vậy, hiện tại bắt đầu đi." Trưởng lão lôi đài nói xong, lui về một bên.
Hai người đứng trước mặt bàn, dược liệu luyện Thái Vi Thọ Nguyên Đan sớm đã được phân ra ba phần.
Trưởng lão lôi đài tuyên bố xong, Cảnh Thiên và Mộ Khinh Ca đều không sốt ruột bắt đầu, mà đang nghiêm túc kiểm tra dược liệu trên bàn.
Chu Linh phát hiện, Cảnh Thiên khi thi đấu như thay đổi thành người khác.
Kiêu căng khắc vào xương cốt đều bị thu liễm sạch sẽ.
Nàng khẽ nói với Triệu Nam Tinh bên cạnh: "Xem ra hắn có thể trở thành đệ nhất nhân trong hàng ngũ đệ tử tổng viện, cũng không phải không có thực lực."
Triệu Nam Tinh khẽ gật đầu: "Thiên phú luyện đan thôi chưa đủ, còn cần phải tích lũy đủ kinh nghiệm.
Cảnh Thiên này so ra còn đáng sợ hơn Điêu Nguyên.
Hắn không chỉ có thiên phú cực tốt, hơn nữa lúc luyện đan không hề bị bên ngoài ảnh hưởng.
Ngươi nhìn hắn xem, sau khi trưởng lão tuyên bố bắt đầu, hắn không khiêu khích Mộ sư đệ, mà chỉ chuyên chú dược liệu trong tay."
"Ta bỗng nhiên nhớ tới một câu." Chu Linh chợt nói.
"Cái gì?" Triệu Nam Tinh kinh ngạc hỏi.
Chu Linh kéo kéo khoé miệng: "Ác nhân không đáng sợ.
Đáng sợ là ác nhân có thiên phú, còn rất chăm chỉ."
Triệu Nam Tinh ngẩn người, cười nói: "Lời này tổng kết không sai."
"Mộ sư đệ có thể thành công không?" Ánh mắt Chu Linh nhiễm lo lắng.
Dư quang khoé mắt nàng đảo qua Thương Tử Tô bên cạnh, phát hiện tay nàng đang khẩn trương nắm chặt tay áo đến nhăn nhúm mà không tự biết.
"Yên tâm đi, ngươi đã bao giờ thấy Mộ sư đệ thất bại chưa? Trên luyện đan, thiên phú đệ ấy không thua ai, càng chăm chỉ không kém ai." Triệu Nam Tinh trấn an nói.
Sau khi kiểm tra hết gần ngàn dược liệu, thời gian đã trôi qua một canh giờ.
Cảnh Thiên đã lấy đan lô mình ra đặt lên bàn.
Sau đó mở quả cầu kim loại treo trên bàn ra, một ngọn lửa từ từ dâng lên.