Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Truyền thuyết, Phần Thiên Lô là trấn tháp chi bảo.
Nó là vật đến từ thế giới bên ngoài, không thuộc về Lâm Xuyên.
Không rõ lắm là viện trưởng đời thứ mấy nhậm chức ở Dược tháp, ngẫu nhiên vào một ngày xem sao trời, chợt thấy một hoả cầu bay tới rơi xuống đất.
Lúc ấy nơi nó rơi xuống, trăm dặm xung quanh đều bị đốt cháy hầu như không còn.
Vị viện trưởng Dược tháp đó vội vàng đuổi tới.
Từ trong biển lửa lấy ra một đan lô đỏ như máu, trên thân lò khắc hai chữ [Phần Thiên].
Sau này đan lô thiên ngoại được xưng là Phần Thiên Lô.
Nghe nói dùng Phần Thiên Lô luyện đan, không những có thể bảo trì linh lực không cần thiết trong dược liệu, còn có thể luyện ra đan dược gần như thuần túy nhất.
Vả lại, Phần Thiên Lô vô cùng có linh tính.
Không chỉ ngụy trang che giấu tốt, mà còn sẽ tự lựa chọn chủ nhân cho mình.
Không phải chủ nhân của nó luyện đan, thì căn bản không thể mở lô đỉnh ra.
Nhưng ngoại trừ vị viện trưởng tìm được Phần Thiên Lô năm đó, về sau đệ tử hay là trưởng lão Dược tháp đều không lọt vào mắt nó, không thể trở thành chủ nhân mới của nó.
Dần dần, Phần Thiên Lô biến thành biểu tượng Dược tháp, được đặt trong tổng viện Tàng đan tháp, cẩn thận bảo tồn.
Lại không ngờ, ngày nọ trưởng lão Tàng đan tháp quét tước ngoài ý muốn phát hiện, Phần Thiên Lô không thấy đâu.
Lúc ấy khiến cho cao tầng Dược tháp chấn động, chỉ là tin tức không truyền đến trong đệ tử mà thôi.
Trước mắt, đan lô đen thui không hề có hình dáng trong tay Mộ Khinh Ca, cư nhiên sau khi đốt lửa lại phát sinh biến hoá như thế.
Lập tức chấn kinh chúng trưởng lão tổng viện rồi.
"Phần Thiên Lô! Cư nhiên là Phần Thiên Lô!" Trong mắt Lý Nhân hiện lên tia đố kỵ, gắt gao nhìn chăm chú vào 'Tiểu Hắc' đang không ngừng xoay tròn trên không trung, bóc từng lớp da đen trên thân xuống.
"Đúng là Phần Thiên Lô!" Hạ Vô cũng khiếp sợ nói.
Nguyên Hồ nhíu mày: "Phần Thiên Lô sao lại ở trong tay hắn?"
Thương Nhĩ cũng hoàn hồn từ kinh hãi: "Chuyện này cần lập tức báo cáo cho viện trưởng."
Trong lúc nhất thời, các vị trưởng lão mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.
Sự hỗn loạn lan tràn xung quanh, nhanh chóng khiến toàn bộ đệ tử trên khán đài nhận ra không đúng.
"Các trưởng lão làm sao vậy?" Có đệ tử tò mò hỏi.
"Phần Thiên Lô...!Sao ngươi lại có Phần Thiên Lô?" Ánh mắt Cảnh Thiên ghen ghét trộn lẫn tham lam, nghiến răng nghiến lợi nói Mộ Khinh Ca.
Những đệ tử khác có lẽ chỉ nghe qua cái tên Phần Thiên Lô.
Nhưng hắn là đệ nhất nhân trong đệ tử tổng viện, đã từng được ký thác kỳ vọng cao.
Sau khi hắn thăng cấp lên đan sư cao cấp, từng đến Tàng đan tháp gặp mặt Phần Thiên Lô.
Ý tứ của tổng viện rất đơn giản, nghĩ rằng bằng vào thiên phú của hắn, hẳn sẽ được Phần Thiên Lô ưu ái.
Đáng tiếc Phần Thiên Lô không buồn đáp lại, hắn chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Lúc trước hắn nhìn thấy Phần Thiên Lô, toàn thân đỏ rực như máu, lẳng lặng đặt ở kia đều có thể người cảm thấy khí thế đốt trời, miệng đắng lưỡi khô.
Đâu ra cái dạng xấu hoắc đen thui mà Mộ Khinh Ca lôi ra kia?
Hắn không chiếm được Phần Thiên Lô, mà Mộ Khinh Ca lại được, chứng minh cái gì?!
"Phần Thiên Lô?" Mộ Khinh Ca thấp giọng lặp lại lời Cảnh Thiên, ánh mắt nhìn 'Tiểu Hắc' tràn đầy kinh ngạc.
Phản ứng của trưởng lão tổng viện không tránh được đôi mắt nàng.
Ngũ quan vặn vẹo của Cảnh Thiên, càng khiến nàng thấy rõ ràng.
Xem ra, 'Tiểu Hắc' của nàng không phải đan lô bình thường.
'Ta đã nói mà! Ta thiên tài thế này, lò hữu duyên cũng phải xứng đôi chứ.' Người nào đó đắc ý trong lòng.
Nàng không có hứng thú và nghĩa vụ phải giải thích cho Cảnh Thiên.
Nàng chú mắt nhìn tướng mạo vốn có của Phần Thiên Lô dần dần hiển lộ.
Đôi con ngươi thấu triệt nổi lên sắc thái kinh diễm.
Phần Thiên Lô là đan lô hình chữ nhật.
Toàn thân đỏ máu, phảng phất như dùng dung nham đúc ra.
Thú hoả đã sớm bị khí thế của nó dập tắt.
Nhưng Phần Thiên Lô vẫn cứ bị lửa bao trùm.
Lửa kia có uy lực cực lớn, tựa như thiên hoả.
Phảng phất trên bầu trời này đều bắt đầu bốc cháy.
Tầng mây màu trắng bởi vì ánh lửa mà nhiễm một tầng ráng đỏ, mỹ lệ đồ sộ.
Khi mảng đen cuối cùng trên người 'Tiểu Hắc' bóc ra, hai chữ Phần Thiên hoàn chỉnh xuất hiện.
Nháy mắt khí thế đan lô đại chấn.
Một tầng khí thế vô hình lấy đan lô làm trung tâm, tạo nên làn sóng khuếch tán bốn phía.
Khí thế này, chấn đến đan lô của Cảnh Thiên rung động 'ô ô ô'.
Đan lô của hắn đã được xem như cực phẩm ở Dược tháp.
Lúc trước Phần Thiên Lô còn chưa bại lộ hình dáng thật, nó giống như đan lô quý tộc, cao ngạo độc lập.
Nhưng bây giờ nó ở trước mặt Phần Thiên Lô, lại run rẩy không thôi.
Giống như tiểu hài tử làm sai, tiếp thu trưởng bối răn dạy.
Kết quả này trực tiếp dẫn tới thú hoả trong đan lô Cảnh Thiên bị dập tắt.
Dược phấn bỏ vào trước đó, nháy mắt hoá thành tro tàn.
Cơ hội đầu tiên của Cảnh Thiên, thất bại trong sự uy hiếp của Phần Thiên Lô.
Nhưng để cho hắn tức hơn chính là Mộ Khinh Ca vậy mà có được Phần Thiên Lô!
"Đây mới là hình dáng vốn có của Tiểu Hắc sao?" Triệu Nam Tinh thì thào nói.
Đôi mắt tràn đầy kinh hãi của hắn, đã sớm bị tô đỏ bởi ánh lửa của Phần Thiên Lô.
Không chỉ có hắn, các đệ tử phân viện, bao gồm Mai Tử Trọng và Thương Tử Tô vốn lạnh nhạt trước giờ, đều bị vây vào kinh hãi.
Chu Linh càng kinh ngạc vươn tay che miệng.
Bọn họ không biết Phần Thiên Lô gì đó, nhưng có thể nhìn ra 'Tiểu Hắc' của Mộ Khinh Ca không phải vật phàm.
Thậm chí bọn họ có thể cảm nhận được đan lô trong túi Càn Khôn của mình đều bắt đầu run rẩy vì 'Tiểu Hắc', phát ra tiếng kim loại 'ong ong'.
Đương nhiên, không chỉ có bọn họ.
Mấy ngàn đệ tử đang xem trên khán đài, phàm là người có mang theo đan lô đều cảm nhận được đan lô của mình không bình tĩnh.
Bọn hắn khiếp sợ không thôi.
Muốn ngăn chặn đan lô xao động, nhưng lại không làm được.
Phần Thiên Lô giống như đế vương, cao cao tại thượng.
Tất cả đan lô trước mặt nó, ngoại trừ con đường thần phục thì không có lựa chọn khác.
Nháy mắt tất cả đan lô trong Dược tháp, bao gồm đệ tử, trưởng lão, còn có những đan lô vô chủ được đặt trong Tàng đan tháp.
Tất cả đều run rẩy, thanh âm 'ong ong' đan chéo nhau, phảng phất như từng tiếng nghênh đón quân vương.
"Này...!Đây là có chuyện gì? Đan lô của ta vì sao lại phát ra dị động?"
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng thế!"
"Các ngươi xem, các trưởng lão cũng đang liều mạng áp chế đan lô của mình!"
"Trời ạ! Kia rốt cuộc là đan lô gì?"
"Vừa rồi chúng ta cư nhiên còn cười nhạo nó!"
Mỗi một góc trên khán đài đều sôi trào.
Bọn họ luống cuống tay chân khống chế đan lô của mình.
Ánh mắt lần nữa nhìn 'Tiểu Hắc' đã tràn ngập kính sợ, rồi lại tràn đầy kiêng kỵ nhìn Mộ Khinh Ca!
Cảnh Thiên giữ chặt lấy đan lô của mình.
Ngũ quan dữ tợn quát Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca ngươi muốn làm gì!"
Hắn sợ còn tiếp tục nữa, đan lô của hắn sẽ hoá thành mảnh nhỏ.
Không có đan lô, hắn còn luyện đan thế nào? Thi đấu thế nào?
Mộ Khinh Ca rất vô tội, nàng căn bản cái gì cũng không biết được không? Nàng cũng giống với người khác, đều bị 'Tiểu Hắc' làm cho hoảng sợ.
Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn 'Tiểu Hắc' không ngừng phát ra khí thế trên không trung.
Tựa như đứa trẻ ngạo kiều, sau khi thân phận bị lộ thì muốn hung hăng giáo huấn những tên gia hoả trước đó dám chế nhạo chê cười nó.
Thậm chí Mộ Khinh Ca còn cảm nhận được một tia 'đắc ý' truyền đến từ cảm xúc nó.
Cảm giác như vậy khiến nàng kinh ngạc.
Bởi vì giữa nàng và 'Tiểu Hắc' không có nghi thức nhận chủ.
Nàng sở dĩ là lấy nó ra từ phân viện Tàng đan tháp mang tới đây mà thôi.
Nhưng vì sao nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Tiểu Hắc?
Sự liên hệ vi diệu này căn bản không cách nào hình dung.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một người.
Lão nhân lơ lửng trên không trung, mặt mày hiền từ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca rùng mình, hiện lên đề phòng.
'Tử cảnh đỉnh!'
Khí thế người tới vẫn chưa thu liễm, khiến nàng rất dễ dàng phán đoán ra thực lực người tới.
"Viện trưởng!"
"Là viện trưởng!"
"Viện trưởng tới!"
Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô bốn phía, truyền lại cho Mộ Khinh Ca biết, thân phận của lão nhân đột nhiên xuất hiện là ai.
"Ông ta chính là viện trưởng tổng viện Dược tháp? Sao nhìn không ra có gì khác lão nhân bình thường nhỉ!" Mộ Khinh Ca thầm lầu bầu trong lòng.
Mà lúc này, mấy ngàn người trong tổng viện gồm những trưởng lão đều đồng loạt đứng lên, khom người hành lễ với người trên bầu trời: "Bái kiến viện trưởng!"
"Bái kiến viện trưởng!"
Thanh âm hết đợt này tới đợt khác, giống như sóng biển.
Mai Tử Trọng dẫn theo các đệ tử phân viện đứng lên, cũng cung kính hành lễ với người trên không trung.