Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Hôm sau.
Mộ Khinh Ca ra khỏi cửa phòng, Thương Tử Tô đã đứng ngoài đợi một hồi.
"Thương sư tỷ?" Nhìn thấy Thương Tử Tô, Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc.
Thương Tử Tô hơi hơi gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, sư đệ cùng ăn đi."
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu.
Kỳ quái, vì sao Thương Tử Tô sáng sớm ra đã chờ nàng ở cửa? Chẳng lẽ chỉ gọi nàng đi ăn sáng?
Theo Thương Tử Tô về phòng nàng, Mộ Khinh Ca vừa bước vào đã thấy trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm và bát cháo thanh đạm.
Mộ Khinh Ca ăn sáng trước giờ đều thanh đạm, phù hợp khẩu vị nàng.
Hai người ăn một chút, cả quá trình đều không nói chuyện.
Thẳng đến khi Mộ Khinh Ca buông đũa xuống, Thương Tử Tô mới nói: "Sư đệ, chúng ta đi thôi."
"Sư tỷ nghỉ ngơi tốt chưa?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Nghĩ nghĩ, rồi bổ sung một câu: "Tỷ không cần để ý mấy tên đó.
Có đệ ở đây, tỷ sẽ không có việc gì."
'Có đệ ở đây, tỷ sẽ không có việc gì.'
Một câu bình thường khiến lòng Thương Tử Tô ấm áp.
Liên tưởng đến nhiều ngày nay Mộ Khinh Ca chiếu cố nàng, tâm bình tĩnh tựa mặt hồ giống như bị một hòn đá ném vào tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Nàng rũ mắt xuống.
Lông mi dày che đi cảm xúc, dưới mí mắt lưu lại bóng ảnh mờ nhạt.
Mộ Khinh Ca không phát hiện ra có gì không ổn.
Thấy nàng yên lặng, không khỏi hô một câu: "Thương sư tỷ?"
Thương Tử Tô chợt ngẩng đầu.
Nét mặt hiện lên một tia hoảng loạn, rồi lại bình tĩnh xuống, nhìn không ra khác thường nào.
Nàng mím môi, nói với Mộ Khinh Ca: "Tiếp tục ở lại chỉ thêm rắc rối.
Chúng ta ra ngoài, tránh được thì tránh vẫn tốt hơn.
Ra Việt thành rồi ra thành trấn khác nghỉ ngơi, hà tất tiếp tục ở lại?"
Thương Tử Tô tính tình ít nói.
Bây giờ nói nhiều như vậy, cũng đủ biểu đạt ý nàng.
Thấy nàng đã quyết định, Mộ Khinh Ca không tiếp tục kiên trì.
Nàng gật gật đầu: "Được, vậy chúng ta rời đi."
...
Sau khi Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô rời khỏi, không đến nửa canh giờ, có một đám người hùng hổ vọt vào khách điếm.
Một người trong đó, cư nhiên lại là Đinh Mão.
Người hắn chồng chất vết thương, sắc mặt u ám.
Đôi mắt oán độc, lệ khí quanh người khiến người chúng quanh không dám thân cận.
Chỉ có một người không quan tâm Đinh Mão âm trầm, đứng cạnh hỏi hắn: "Ở đây?" Hắn nhìn một vòng quanh tiểu viện, hỏi.
Người này có dáng người trung đẳng, dung mạo bình thường.
Làm cho người ta có ấn tượng chính là cặp mắt nhỏ như hạt đậu xanh, rất bỉ ổi ngoan độc.
Hắn vừa mở miệng, Đinh Mão thu liễm gần hết lệ khí.
Cung cung kính kính cúi đầu, nhỏ giọng: "Vâng, sư phụ."
Kim Quý kiêu căng híp mắt, nhàn nhạt nói: "Ở đây không còn ai."
"Cái gì! Bọn chúng chạy đi rồi!" Đinh Mão lập tức trừng lớn mắt.
Con ngươi oán độc, nghiến răng nghiến lợi.
Kim Quý cười lạnh một tiếng: "Hại đồ đệ ta rồi muốn chạy? Thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy."
Nghe ra ý trong lời nói sư phụ, Đinh Mão vội vàng tỏ ra dáng vẻ ủy khuất đáng thương: "Xin sư phụ làm chủ cho đồ nhi.
Nếu không phải đêm qua con nhanh nhạy, chỉ sợ cuối cùng không gặp được sư phụ nữa."
Đinh Mão nói, khiến gương mặt dữ tợn của Kim Quý bao trùm lạnh lẽo.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bảo đảm với đồ nhi: "Yên tâm, vi sư nhất định sẽ không bỏ qua ác nhân kia!"
"Đa tạ sư phụ." Đinh Mão kích động.
Sau đó, hắn lại nhíu mày không cam lòng nói: "Nhưng chúng đã chạy mất, phỏng chừng sợ hãi uy danh của sư phụ, nên suốt đêm rời khỏi Việt thành."
"Yên tâm, không chạy được." Ánh mắt Kim Quý như đao, lộ ra vài phần ác độc.
Dựa vào thế lực Luyện Đúc Tháp ở Nhung quốc, hắn không cảm thấy sẽ để cho hai tên gia hoả miệng còn hôi sữa chạy thoát được!
Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt loé, hỏi Đinh Mão: "Ngươi nói hắn có đồ vật kỳ quái.
Chỉ cần vang một tiếng, là có thể khiến người bị thương?"
Đinh Mão vội vàng gật đầu, mở tay bị thương của mình ra cho sư phụ xem: "Không sai, đồ nhi căn bản không nhìn thấy gì đã bị thương.
Sư phụ cũng đã kiểm tra qua vết thương này."
Kim Quý gật gật đầu, như suy tư gì đó: "Nếu hắn thực sự có bảo bối như vậy, thì không uổng phí ta chạy ra một chuyến."
"Vậy sư phụ, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Đinh Mão ghé sát vào hỏi.
Kim Quý híp híp mắt, trong khe hở lộ ra tia sáng ác độc.
Hắn im lặng một lát, mới cười lạnh nói: "Đi về trước, phái người đi tìm bọn chúng.
Mấy ngày nữa trong Tháp vừa vặn có nhiệm vụ phải ra ngoài, sau khi tìm được chúng thì thoải mái hành hạ."
Đinh Mão nghe thấy thì sáng mắt, thanh âm nâng cao vài phần: "Vâng! Sư phụ."
Một đám người tới như cuồng phong bão táp, khiến toàn bộ người trong khách điếm sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm.
Một lát sau lại vội vàng rời đi, làm cho chưởng quầy khách điếm đang run sợ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng không chờ hắn thở hắt ra, lại có người đi vòng trở lại, hung thần ác sát ép hỏi hắn tung tích hai tên khách nhân trong tiệm.
Hắn báo cho đối phương rằng cả hai đã trả phòng và rời khỏi.
Sau đó khách điếm bị đập phá, mới tiễn được ác đồ đi.
Kết thúc xong chuyện, chưởng quầy đã ngồi liệt ở đó, cả người vô lực.
Không tiếng động rơi lệ đối với vận mệnh bi thảm của mình.
Lúc vợ con tìm tới, hắn mới tuyệt vọng thở dài: "Ầy, Việt thành này không ở nổi nữa.
Chúng ta dọn dẹp một chút, về quê đi."
Chuyện phát sinh trong Việt thành, Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô đều không biết.
Họ đoán Đinh Mão sẽ không tuân thủ đúng lời hứa mà trở lại, cho nên mới rời đi.
Nhưng không nghĩ tới, bởi vì bọn họ rời đi mà lão bản khách điếm bị giận chó đánh mèo.
Càng không ngờ, Đinh Mão cư nhiên không từ bỏ ý định, bắt đầu truy lùng bọn họ.
Sau khi rời khỏi Việt thành, Mộ Khinh Ca mang theo Thương Tử Tô lên đường một ngày, tới một thành trấn khác.
Nơi này là địa điểm gặp mặt đã hẹn trước với Mặc Dương.
Nói cách khác, chờ Mặc Dương tới đây, nàng sẽ phó thác Thương Tử Tô cho hắn.
Mình thì chạy đến đầm lầy Vô Tận.
Cách thời gian hẹn với Mặc Dương còn dư một ngày, cho nên các nàng phải nghỉ ngơi trong thành hai ngày.
Tìm khách điếm thanh tịnh đặt chân, Mộ Khinh Ca mới nói với Thương Tử Tô an bài kế tiếp...
"Thương sư tỷ, kế tiếp đệ phải đi một chỗ, không thích hợp dẫn người đi cùng.
Đệ đã phân phó thuộc hạ, ngày mai sẽ đến.
Chờ bọn họ đến, tỷ hãy rời đi cùng họ.
Đợi đệ xong việc sẽ đi tìm mọi người." Mộ Khinh Ca nói.
Nghe thấy phải chia tách Mộ Khinh Ca, trong lòng Thương Tử Tô ẩn ẩn có chút mất mát.
Nhưng nàng không thể hiện ra bất kì cảm xúc gì, chỉ bình tĩnh gật đầu, tiếp nhận Mộ Khinh Ca an bài.
Một ngày này, không có ai quấy nhiễu các nàng.
Trưa ngày thứ hai, Mặc Dương đã xuất hiện trước mặt các nàng.
Hắn dẫn theo bốn Long Nha Vệ.
Giao Thương Tử Tô cho Mặc Dương, Mộ Khinh Ca tự mình đưa bọn họ đi.
Lúc này mới rẽ hướng khác tới đầm lầy Vô Tận.
Nàng không biết sau khi nàng rời đi không lâu, có đệ tử Luyện Đúc Tháp đuổi tới khách điếm nàng từng nghỉ.
Đáng tiếc, vẫn không còn ai.
Nàng càng không biết, bởi vì nàng không bị đệ tử Luyện Đúc Tháp tìm được.
Khách điếm nàng từng nghỉ đã bị đốt quách đi, thiêu thành tro bụi.
Sau khi tách khỏi Thương Tử Tô, Mộ Khinh Ca toàn lực lên đường.
Mệt mỏi, thì trực tiếp vào không gian nghỉ ngơi.
Hoặc là thả Ngân Trần ra để nó lên đường, mình thì ngồi lên lưng nó nghỉ ngơi.
Lên đường suốt ngày suốt đêm, rốt cuộc một tháng sau, nàng đã tới gần phụ cận đầm lầy Vô Tận.
Nhìn đầm lầy rộng lớn không thấy điểm cuối, tràn ngập khí độc.
Mộ Khinh Ca im lặng.
Nàng tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm trong đầm lầy bằng cách nào?
Đầm lầy, chính là bẫy rập.
Hơi vô ý sẽ chìm vào trong đó.
Bỗng chốc, Mộ Khinh Ca hoá thành một đường ánh sáng tím.
Nhảy lên không trung, bay vào đầm lầy Vô Tận.
Nàng quan sát đầm lầy Vô Tận từ trên không trung.
Bỗng dưng phát hiện, lấy cái tên này rất chính xác.
Bởi vì cho dù nàng quan sát từ trên cao, cũng không khái quát được hết đầm lầy Vô Tận.
Phảng phất như biển rộng vô biên vô hạn, không có điểm cuối.
Đầm lầy màu đen, không có thực vật, càng không có vật sống.
Trong đầm lầy ngẫu nhiên phun ra một đám bọt khí.
Bọt khí nổ bạo, hoá thành khí độc màu xanh lục nhập vào không khí, hình thành một lá chắn ngăn cản bất kì kẻ nào xâm nhập.
Mộ Khinh Ca lấy ra một viên đan dược, cho vào miệng mình.
Viên đan dược này có thể phòng ngừng chướng khí ăn mòn.
Tuy thân thể nàng đã dùng qua dược cải tạo gien, có thể tự động bài xuất độc tố.
Nhưng nàng không muốn bây giờ lãng phí thể lực và linh lực.