Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Trong các đệ tử, phần lớn đều có được hai con linh thú trở lên.
Cơ bản thuộc về đệ tử bồi dưỡng trọng điểm trong Vạn Thú Tông.
Bọn hắn đi theo trưởng lão tới đây.
Không biết nhiều lắm, chỉ biết đây là nhiệm vụ thí luyện của bọn họ.
Bọn hắn phải lấy một món đồ trong đầm lầy Vô Tận.
Người duy nhất biết rõ chuyện ngoại trừ trưởng lão dẫn đội ra, sợ là cũng chỉ có thiếu tông chủ Vạn Thú Tông đứng bên cạnh hắn, Thái Sử Cao.
Linh thú của Thái Sử Cao là một con hắc báo toàn thân đen nhánh, đầu mọc ra một sừng.
Mà hắn thì mặc một thân bạch y.
Trang phục giống hệt thư sinh mặt trắng.
Trong tay cầm một cây quạt thi thoảng mở ra phe phẩy, tựa như tài tử phong lưu, ngọc thụ lâm phong.
Nhấc chân nhẹ nhàng đá hắc báo.
Hắc báo chậm rãi đi lên trước, tới bên cạnh con huyền lang.
Thái Sử Cao phe phẩy cây quạt, nói với Hắc Mộc trưởng lão: "Hắc Mộc trưởng lão, vì sao không đi tiếp?"
Hắc Mộc nghiêm túc nhìn đầm lầy Vô Tận, thấp giọng trả lời: "Ta cảm nhận ở đây từng tụ tập không ít người, còn dư lại hơi thở của chúng."
Thái Sử Cao nhíu hai mắt, đôi mắt lập loè lãnh mang: "Có kẻ đi trước một bước vào đầm lầy Vô Tận?"
"Sợ là thế." Hắc Mộc gật đầu.
Thấy hắn xác định, Thái Sử Cao đột nhiên thu quạt xếp, giữa mày hơi âm trầm: "Chẳng lẽ tin tức bị lộ, những kẻ đấy đến vì nó?"
Về điểm này, Hắc Mộc lắc đầu không xác định: "Trừ phi gặp bọn chúng nghiêm hình tra khảo, mới biết được."
"Vậy đi vào." Thái Sử Cao lãnh lệ nói.
"Không vội." Hắc Mộc ngăn trở Thái Sử Cao quyết định.
Điều này làm cho Thái Sử Cao bất mãn nhíu mày.
Không thể hiện bộ dáng tức giận, chỉ hỏi: "Trưởng lão có tính toán gì?"
Hắc Mộc nhìn sắc trời, rồi lại nhìn khí độc ở đầm lầy Vô Tận.
Nói với Thái Sử Cao: "Xem ra, trời sắp đổ mưa.
Mưa rơi, khí độc càng nồng.
Tị Độc Đan chúng ta mang theo sợ là không thể triệt tiêu toàn bộ khí độc ăn mòn.
Đợi mưa tạnh, rồi chúng ta lại vào."
Chuyện liên quan đến tính mạng, Thái Sử Cao cũng không kiên trì ý kiến lúc trước nữa.
Hắn gật đầu, xem như đồng ý quyết định của Hắc Mộc.
Người Vạn Thú Tông tạm thời nghỉ ngơi ở gần đầm lầy Vô Tận.
Không bao lâu đã đổ mưa xuống đầm lầy, mưa rào tầm tã khiến khí độc trôi nổi trên không trung càng đậm màu.
Hắc Mộc vẫn ngồi lên lưng huyền lang.
Nhìn mưa to, trong lòng nghĩ 'Nếu người đi vào đầm lầy trước đó bị khí độc độc chết, vậy sẽ giảm đi nhiều phiền toái'.
Đằng sau hắn, Thái Sử Cao đã sớm sai người dựng lều trại.
Trải đệm mềm, bưng điểm tâm trái cây.
Hắc báo một sừng ghé vào cửa dưỡng thần, hai nữ đệ tử được chọn lựa đi vào lều trại Thái Sử Cao.
Chỉ chốc lát, từ lều trại đã truyền đến thanh âm đùa bỡn.
Thanh âm truyền vào tai Hắc Mộc.
Hắn không trách cứ, mà cũng không có chút phản ứng nào.
Mưa to trút xuống, Mộ Khinh Ca trực tiếp trở về nghỉ ngơi trong không gian.
Nhưng người Luyện Đúc Tháp lại không có may mắn như vậy.
Thuyền con không có mái che, không thể che mưa.
Bọn họ chỉ có thể lấy áo mưa ra phủ thêm, dầm mưa đi tiếp.
Mưa to khiến khí độc trong đầm lầy Vô Tận ngày càng đậm.
Không ít đệ tử Luyện Đúc Tháp đã cảm thấy không khoẻ, khẽ ho khan.
Đinh Mão vốn bị thương.
Bây giờ bị hít phải quá nhiều khí độc, càng khó chịu như cả người bốc cháy.
Hắn kéo vạt áo Kim Quý, nói: "Sư phụ, con khó chịu quá!"
Kim Quý cũng không tốt hơn.
Nhưng nhìn thấy đồ nhi như vậy, hắn mím môi.
Bàn tay đáp lên vai Đinh Mão, điều khiển linh lực tiêu trừ khí độc trong cơ thể hắn.
Trong đầm lầy Vô Tận, linh lực bị tiêu hao nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.
Không đến một lát, Kim Quý đã thấy chịu hết nổi, hắn hô Phùng Khôn Hải: "Phùng trưởng lão, cứ tiếp tục đi nữa, còn chưa tìm được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, chúng ta đều sẽ bị chướng khí độc chết!"
Phùng Khôn Hải cũng không quá ổn, nghe Kim Quý nói, trong lòng càng không kiên nhẫn.
Nhưng nhìn các đệ tử xung quanh bị chướng khí ăn mòn, Phùng Khôn Hải cắn chặt răng.
Lấy ra một ít giải độc đan phân phát xuống.
Chờ mọi người đều ăn xong, Phùng Khôn Hải mới nói: "Số lượng Giải độc đan có hạn, cho nên mọi người phải tự mình chống đỡ khí độc.
Tận lực tự mình chống đỡ, thật sự không chịu nổi nữa thì bảo ta đưa đan dược."
Câu nói này khiến thần sắc các đệ tử Luyện Đúc Tháp đều trở nên ngưng trọng, không dám chủ quan.
Cũng may, rốt cuộc đã ngừng mưa.
Những khí độc đậm màu bởi vì hết mưa mà chậm rãi nhạt đi.
Phùng Khôn Hải nhẹ nhàng thở ra, nhìn các đệ tử mỏi mệt chật vật.
Hắn nói: "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đi."
Các đệ tử Luyện Đúc Tháp đều ngồi trên thuyền, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vì diện tích thuyền con không lớn, bọn họ đều cố gắng co rúc mình lại.
Trông rất đáng thương.
Phùng Khôn Hải không nghỉ ngơi, mà lấy la bàn đặc thù tiếp tục tính toán tuyến đường kế tiếp.
Đinh Mão ngồi cùng một chỗ với Kim Quý.
Hắn liếc trộm Phùng Khôn Hải, giọng điệu không phục: "Viện trưởng nghĩ thế nào vậy, rõ ràng trong những trưởng lão, sư phụ ngài có tư cách nhất.
Lại cố tình để họ Phùng dẫn đội."
Lời này chọc trúng điểm bất mãn của Kim Quý.
Ánh mắt hắn u ám nhìn Phùng Khôn Hải, nói đồ đệ mình: "Chỉ là hạng người vỗ ngựa trượt râu (*), thật cho rằng mình có bản lĩnh chắc."
(*) Vỗ ngựa, trượt râu (拍马溜须) là một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là pāi mǎ liū xū, có nghĩa là xu nịnh, xu nịnh và xu nịnh.
Đinh Mão vội vàng phụ hoạ: "Sư phụ nói đúng, tiểu nhân như vậy sao có thể so với sư phụ."
Người Luyện Đúc Tháp nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ, Phùng Khôn Hải mới hạ lệnh tiếp tục xuất phát.
Ở đây trừ đầm lầy, không có gì cả.
Không có cỏ xanh để người ta nằm nghỉ, cũng không có đồ ăn nước uống.
Mệt mỏi, chỉ có thể nghỉ ngơi trên thuyền con.
Đói khát, thì dùng đồ ăn mình mang đến.
Tài nguyên có hạn, khiến thời gian của họ cũng trở nên có hạn.
Một khi đi lầm đường, hoặc vì gì đó mà đến trễ, sẽ có khả năng dẫn tới tính mạng.
Phùng Khôn Hải chỉ huy phương hướng, thỉnh thoảng điều chỉnh đường đi lệch quỹ đạo.
Ánh mắt ngẫu nhiên xẹt qua Kim Quý, đáy dòng dâng lên một tia bực bội.
Đệ tử hắn ở gần, cảm nhận tâm tình sư phụ không tốt, cũng oán trách một câu: "Viện trưởng cũng thật là, biết rõ Kim trưởng lão và sư phụ bất hoà, tính tình thì quái gở lúc tốt lúc xấu, vì sao nhiệm vụ lần này phải đi cùng hắn chứ."
"Câm miệng.
Trưởng lão là người mà ngươi có thể nói sao?" Tầm mắt Phùng Khôn Hải từ Kim Quý chuyển qua hắn, nghiêm khắc nói.
Đệ tử hắn cả kinh, vội nhận sai: "Đệ tử biết sai, sư phụ chớ trách."
Thấy hắn thái độ thành khẩn, Phùng Khôn Hải mới nói: "Có vài lời chỉ có thể hiểu trong lòng, không thể nói ra.
Nếu không, rơi vào tai người khác, sẽ trở thành vũ khí sắc bén đối phó ngươi.
Hiểu không?"
"Đệ tử đã biết, đa tạ sư phụ chỉ bảo." Đệ tử hắn vội khiêm tốn nói.
Phùng Khôn Hải gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước.
Mười mấy thuyền con của Luyện Đúc Tháp dần thâm nhập đầm lầy Vô Tận, phương hướng kia giống hệt hướng Mộ Khinh Ca đi.
Cho dù ngẫu nhiên có hơi lệch, nhưng hướng đi tổng thể đều giống nhau.
Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu bọn họ có thể gặp phải.
Mưa to ngừng lại, khí độc tan đi rất nhiều.
Hắc Mộc chờ Thái Sử Cao thần thanh khí sảng ra từ lều trại, mới nói: "Có thể xuất phát."
Rốt cuộc có thể tiến vào đầm lầy Vô Tận, mặt mày Thái Sử Cao đều nhiễm một tầng hưng phấn.
Hắn ngồi lên lưng hắc báo một sừng.
Nhìn đầm lầy Vô Tận đen kịt, đáy mắt ẩn ẩn hơi gấp gáp.
Trong lều trại, hai nữ đệ tử Vạn Thú Tông mặt hồng chưa tan, sửa sang lại y phục đi ra.
Hơn trăm người đều ngồi lên linh thú của mình, đứng sau Hắc Mộc và Thái Sử Cao.
Hắc Mộc vỗ nhẹ đầu huyền lang.
Huyền lang ngửa mặt lên trời thét dài, chân giẫm một cái trực tiếp nhảy vào đầm lầy Vô Tận.
Tốc độ nó rất nhanh, đáp đất rất nhẹ.
Hơn nữa lúc đáp đất xuống đầm lầy đều không bị lún xuống.
Có lẽ chỉ có linh thú mới cảm nhận được chỗ nào có thể dẫm, chỗ nào không thể dẫm trong đầm lầy này.
Phía trước có huyền lang của Hắc Mộc dẫn đường.
Hơn trăm đệ tử Vạn Thú Tông đều đạp lên dấu chân huyền lang tiến vào đầm lầy Vô Tận.
Người Vạn Thú Tông cuối cùng cũng tiến vào đầm lầy, hướng tới sâu bên trong.
Mà phương hướng của bọn hắn, cư nhiên cùng hướng đi của Mộ Khinh Ca và Luyện Đúc Tháp...