Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca không trả lời hắn, mà dừng tầm mắt nhìn con sói không đầu kia.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn qua, lại khiến Thái Sử Cao bị sợ không nhẹ.
Hắn vội la: "Ta nói ta nói." Tựa như sợ chậm một bước, mình sẽ biến thành kết cục giống phong lang.
"Đây là sáo Ngự Thú, thổi nó lên có thể ngắn ngủi khống chế linh thú phụ cận." Thái Sử Cao nói xong, sắc mặt càng tái nhợt.
Sáo Ngự Thú là chí bảo của Vạn Thú Tông.
Bởi vì hắn là thiếu tông chủ, mới có thể giữ bên mình.
Hiện giờ bị người đoạt đi, còn biết được cách sử dụng.
Hắn thật sự cảm thấy sáo Ngự Thú cách mình ngày càng xa.
"Ngươi thả ta, trả sáo Ngự Thú lại cho ta.
Ta nhất định cho ngươi thù lao không tưởng.
Vô luận là vàng bạc hay linh thú, ta đều có thể cho ngươi!" Thái Sử Cao bỗng nói.
Hắn định áp dụng thủ đoạn khác thuyết phục Mộ Khinh Ca thả mình.
Không giao thủ, hắn biết mình tuyệt không phải đối thủ Mộ Khinh Ca.
Huống chi, hiện tại bên cạnh hắn không còn linh thú.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Ta từ chối."
"Vì sao? Điều kiện tốt như vậy vì sao ngươi không đáp ứng? Nếu ngươi gϊếŧ ta, cướp sáo Ngự Thú đi, sẽ bị Vạn Thú Tông ta đuổi cùng gϊếŧ tận.
Có chỗ tốt gì cho ngươi?" Thái Sử Cao liều mạng thuyết phục Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đáp: "Nhưng, ngươi còn muốn cướp đồ của ta."
Cái gì gọi là ta muốn cướp đồ của ngươi? Rõ ràng là ngươi muốn cướp đồ của ta!
Thái Sử Cao tức đến hộc máu, nhưng không dám phản bác.
Hắn thở sâu, nỗ lực bình ổn cảm xúc mình, nói Mộ Khinh Ca: "Ta không cướp, tuyệt đối không cướp.
Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta lập tức dẫn người Vạn Thú Tông rời đi.
Tuyệt sẽ không làm khó dễ ngươi."
Điều kiện đã nói, còn có thêm lời hứa.
Thái Sử Cao cho rằng, dù có là người sắt cũng sẽ tâm động.
Nhưng khi hắn cõi lòng đầy chờ mong chờ Mộ Khinh Ca hồi đáp, nàng lại vẫn lắc đầu.
Cảm giác bị trêu chọc tập kích vào lòng Thái Sử Cao.
Ngũ quan hắn trở nên dữ tợn vặn vẹo, không biết là do phẫn nộ hay bởi vì nhục nhã: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Mộ Khinh Ca câu môi nở nụ cười: "Vì muốn diệt trừ hậu hoạn, ta cảm thấy hẳn là phải gϊếŧ hết hai tên các ngươi."
Nói xong, không đợi Thái Sử Cao phản ứng, nàng đánh một chưởng trúng tâm mạch Thái Sử Cao.
Thân thể Thái Sử Cao bay ra sau, va thật mạnh vào đài cao.
Lại bị đài cao phản xạ, đánh bật xuống đất, không có tiếng động.
'Vậy là chết rồi?' Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn Thái Sử Cao máu tươi chảy ra từ miệng, nhíu nhíu mày.
Thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, có vẻ chết dễ dàng ghê.
Mộ Khinh Ca có chút không tin.
Nàng đi lên trước, ngồi xổm xuống xem hơi thở ở miệng mũi hắn trước, rồi lại bắt mạch.
Không có hơi thở, không có mạch đập.
"Thật sự chết rồi?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Một chưởng của nàng trực tiếp đánh trúng tâm mạch Thái Sử Cao, nhưng nàng biết lực độ của mình, không lấy mạng Thái Sử Cao được.
Ít nhất thì không thể chết nhanh như vậy.
Nhưng Thái Sử Cao rõ ràng chính xác đã chết.
Ít nhất nhìn từ góc độ y học, hắn đã tử vong.
Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể Thái Sử Cao.
Nhưng vào lúc này, phía sau Mộ Khinh Ca truyền đến tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.
Nàng xoay người nhìn, lập tức nhướng mày.
Không nghĩ tới mạng Đinh Mão này rất cứng.
Bị trọng thương như vầy, còn mất máu nhiều như vầy, lại có thể tỉnh nhanh như vầy.
Thái Sử Cao so sánh với Đinh Mão, đương nhiên người sau kết oán hận với Mộ Khinh Ca sâu hơn.
Mộ Khinh Ca đi tới cạnh Đinh Mão, bóng dáng nàng bao phủ cả người Đinh Mão.
Đinh Mão thật vất vả mở mắt ra, nhìn thấy một người đứng trước mặt mình.
Ngay từ đầu hắn tưởng là Thái Sử Cao, sợ tới mức rụt ra sau.
Trong lúc vô ý chạm vào vết thương, hắn đau đến mức co quắp cả người.
Chờ tầm mắt hắn rõ ràng hơn, hắn mới nhìn thấy trước mắt mình có bóng dáng người mặc áo mưa của bổn phái.
Đinh Mão vui vẻ, vội nói: "Sư đệ! Cứu ta!"
Nhưng người trước mặt hắn, không hề nhúc nhích.
Trong lòng Đinh Mão mơ hồ cuống lên, lại nói: "Sư đệ, ta là Đinh Mão đồ đệ của Kim Quý trưởng lão.
Ngươi cứu ta, sư phụ ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi."
Hắn hứa lời tốt đẹp, vốn tưởng đối phương sẽ đáp lại.
Nhưng hắn đợi một lúc, lại thất vọng rồi.
Đột nhiên người trước mặt hắn cử động.
Nâng tay lên kéo mũ choàng trên đầu xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế khuynh thành.
Khi thấy rõ gương mặt này, Đinh Mão sợ tới mức tròng mắt co rụt lại.
Mộ Khinh Ca nở nụ cười nghiền ngẫm: "Đinh Mão, ngươi nhìn kỹ xem, ta là ai?"
"Là, là ngươi!" Đinh Mão thất thanh.
Đánh chết hắn, hắn cũng không thể ngờ được lại gặp Mộ Khinh Ca ở chỗ này.
Lập tức, trong mắt hắn giăng kín nỗi sợ.
"Lúc trước thời điểm ngươi xin ta thả ngươi đi, đã nói cái gì? Không hề xuất hiện trước mặt ta, tìm ta gây chuyện? Hửm?" Mộ Khinh Ca châm biếm nói.
Đôi mắt thanh thấu, lạnh băng vô hạn.
Đinh Mão trong lòng chợt lạnh, nháy mắt hắn quên mất tay chân đau đớn.
Mà nhanh chóng vận chuyển đầu óc, giải quyết nguy cơ trước mắt: "Ta...!Ta không phải tới tìm ngươi.
Ta đang chấp hành nhiệm vụ của bổn phái."
Hắn giải thích.
Nếu đặt ở thời điểm khác, có lẽ Mộ Khinh Ca sẽ tin chút.
Nhưng Mộ Khinh Ca đi theo chúng cả đoạn đường.
Một ít đối thoại Đinh Mão và Kim Quý lúc trước, cũng theo gió bay vào tai nàng.
Bọn chúng tới làm nhiệm vụ không giả, nhưng không phải thật sự định buông tha các nàng.
"Ngươi xác định không nói dối ta?" Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng chân lên, nhẹ đặt lên ngực Đinh Mão.
Nhưng Đinh Mão lại cảm thấy có một khối đá to đè nặng ngực mình, nặng đến khiến hắn không thở nổi.
"Khụ khụ..." Đinh Mão ho mãnh liệt ra máu.
Biểu tình hắn hoảng loạn, sợ hãi gật đầu liên tục: "Là thật, thật."
"Vì sao ánh mắt ngươi lại nói cho ta biết rằng ngươi nói dối?" Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói, tăng thêm lực dưới chân.
Đinh Mão vội vàng lắc đầu, vừa mở miệng đã trào máu ra.
Hắn cảm thấy phế phủ, kinh mạch mình đều bị đập vụn.
Thân thể như phá thành mảnh nhỏ.
"Nói, ngươi và sư phụ ngươi muốn đối phó ta thế nào?" Mộ Khinh Ca lên tiếng, làm Đinh Mão nháy mắt cứng đờ.
Hắn mở to mắt, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Trong ánh mắt tràn ngập khó tin.
"Không nói?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, lại tăng lớn lực độ dưới chân.
Đinh Mão vội hoảng loạn giãy giụa: "Ta nói ta nói...!Ta nói sư phụ là ngươi có bảo bối, sư phụ thấy rất hứng thú.
Đáp ứng giúp ta tìm ngươi, chế phục ngươi rồi tùy ta xử trí, ngài chỉ cần bảo bối kia."
Bảo bối kia chính là súng thú hạch do Mộ Khinh Ca dựa theo kiến thức kiếp trước để chế tạo.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Xem ra, quả nhiên không thể quá tin tưởng người khác."
Nàng nói câu này làm cho Đinh Mão kinh hồn táng đảm.
Hắn vội nói: "Tha ta, cầu xin ngươi tha ta.
Ta tuyệt sẽ không dây dưa nữa.
Đời này, không, kiếp sau đều sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
"Lời ngươi nói đã không thể tin." Mộ Khinh Ca lạnh nhạt nhìn hắn, tăng từng chút lực độ dưới chân.
Linh lực theo lòng bàn chân tiến vào thân thể Đinh Mão.
Hoá thành vô số ruồi bọ tán loạn trong cơ thể hắn, xuyên thấu qua tạng phủ, chặt đứt kinh mạch hắn.
Đinh Mão thống khổ vặn vẹo.
Nhưng hắn không có cách nào phản khách, chỉ có thể cảm nhận sinh mạng mình dần trôi đi, linh lực biến mất.
"Ma quỷ...!Ngươi là ma quỷ..." Đinh Mão không ngừng trào máu ra miệng, mắt nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, ngoài sợ hãi chính là hối hận.
Hắn hối hận mình vì sao muốn đi trêu chọc ma quỷ này.
Hắn hận mình rõ ràng đã bỏ chạy một lần rồi, vì sao còn muốn tự động đưa tới cửa!
Đinh Mão sợ hãi Mộ Khinh Ca, rốt cuộc tắt thở.
Đã chết, hai mắt hắn vẫn mở to, lộ ra sợ hãi vô hạn.
...
Trên đầm lầy Vô Tận, sắc trời đã dần sáng lên.
Lốc xoáy chuyển động cũng bắt đầu dừng lại, giống như không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn đóng lại cửa động.
Người Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp chiến đấu kịch liệt cả đêm, tử thương không nói.
Bây giờ người trong trận chiến, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Vốn là đội ngũ hơn hai trăm người, hiện giờ tính tổng hai bên chỉ còn lại khoảng trăm người.
Đội ngũ hai bên vậy mà tổn thất gần nửa.
Đương nhiên tổn thất nghiêm trọng nhất, là Luyện Đúc Tháp không chiếm được ưu thế.
Vạn Thú Tông bởi vì có linh thú trợ giúp, trên nhân số vẫn còn được bảo tồn nhiều chút.