Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Vạt áo giương nhẹ, y phục thủy lam nhu hòa như nước. Cẩm bào hồng y, nhiệt liệt như lửa.

Mộ Khinh Ca mỗi một lần đặt chân, đều vững vàng dẫm đúng nhịp. Tần Diệc Dao hầu như không cần làm cái gì, chỉ cần đi theo cử động của nàng là được.

"Thả lỏng, hết thảy có ta." Cảm nhận được Tần Diệc Dao khẩn trương, Mộ Khinh Ca nhẹ nói bên tai nàng.

Khí tức hơi nóng, sát qua vành tai.

Tâm Tần Diệc Dao không lí do nhảy lên, vành tai nhanh chóng biến đỏ. "Thả lỏng, hết thảy có ta." Mấy chữ bình thường không có gì, lại thần kỳ làm cho nàng cảm thấy ỷ lại.

Loại cảm giác này khiến nàng xa lạ.

Bản năng nàng muốn phản kháng, nhưng thân thể lại thành thật thả lỏng.

Hai gò má trắng nõn, nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Tần Diệc Dao ở trong điệu nhảy, vụng trộm liếc nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Trong đôi mắt thấu triệt, không có nửa phần lỗ mãng, sạch sẽ đến làm người áy náy. Dung nhan tuyệt mỹ, đột nhiên trở nên không còn chán ghét. Khiến nàng không tự chủ muốn dùng ánh mắt tinh tế phác họa.

Điệu Tango, là đại biểu cho nhiệt tình nóng bỏng.

Nhưng trong bước nhảy của Mộ Khinh Ca lại nhảy ra một loại phong tình khác. Hai người nhẹ nhàng nhảy múa, khi thì giống như tình lữ triền miên, khi thì như những đôi nam nữ yêu nhau.

Điệu nhảy gọn gàng lưu loát, vòng eo thẳng theo giai điệu mà động, mềm mại hòa quyện, đã vượt xa khỏi những điệu múa cung đình kia.


Gió, dần nổi lên.

Hoa viên bắt đầu xao động, những cánh hoa hồng bị cuốn vào không trung, hướng về phía vũ đài.

Tựa hồ đều bị bước nhảy uyển chuyển của hai người hấp dẫn, muốn cùng các nàng làm bạn nhảy.

Điệu nhảy xa lạ, cảm giác kì diệu, làm cho Tần Diệc Dao lần đầu tiên mất lý trí. Nàng theo động tác của nàng (Mộ Khinh Ca) mà động, toàn thân nhẹ nhàng như cánh bướm, có một loại cảm giác tự do thoát khỏi giam cầm.

Cơn gió lướt qua gương mặt, hoa rơi rực rỡ trong mắt, khiến cho nàng quên mất giờ khắc này, trong mắt, chỉ còn lại người múa cùng nàng.

"Thật đẹp! Đây là điệu múa gì?"

"Ta chưa bao giờ thấy qua."

"Vũ khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe thấy."

Nhạc khúc không ngừng lặp lại, điệu nhảy cũng chưa từng dừng qua. Giờ khắc này, tất cả mọi người tựa hồ đều đã quên mất không khí không hài hòa, còn có vô tình trào phúng chế nhạo lúc trước.

Mỗi người đều muốn điệu nhảy này đừng dừng lại.

Ngay cả trong mắt Tần Cẩn Hạo, đều tràn đầy vẻ khiếp sợ. Ánh mắt gắt gao khóa chặt lên hồng y liệt diễm trên vũ đài.

Sâu trong đôi mắt thâm thúy của Tư Mạch, đen tối vô tận. Ánh sáng lưu ly che lấp tất cả tâm tình của hắn, mà giờ khắc này, trong ánh mắt lại có một bóng dáng lửa đỏ, cùng với lạc hoa bay múa.


Cũng lúc đó, một ý niệm chậm rãi dâng lên trong lòng, thiếu chút nữa khiến hắn khống chế không được.

"Nếu người múa cùng Tiểu Ca nhi, là ta thì thật tốt."

Trong ảo tưởng, bóng người nhảy múa phản chiếu dưới ánh mắt tựa hồ phát sinh biến hóa, bóng người thủy lam dần dần nhạt đi, thay vào đó chính là hắn bạch y xuất trần. Hắn nắm lấy hồng y hỏa diễm, mang theo nàng nhảy múa giữa màn hoa rực rỡ...

"Cha, Khinh Ca khi nào thì biết khiêu vũ?" Mộ Liên Dung ngơ ngẩn hỏi.

Trong mắt nàng, đã bị điệu múa khuynh thế này làm chấn kinh. Thậm chí nàng hoài nghi chính mình đang ở trong mộng.

Mộ Hùng bị hỏi đồng dạng cũng mờ mịt. Ông chưa bao giờ thấy qua điệu múa như vậy, càng chưa bao giờ thấy qua Mộ Khinh Ca khiêu vũ. Không thể cho nữ nhi đáp án, ông chỉ có thể chậm rãi lắc đầu.

Đồng thời, trong lòng cũng trách cứ mình đối với tôn nhi không đủ quan tâm.

Trong yến hội, trừ bỏ nhạc khúc du dương, không hề có bất kì thanh âm nào. Tất cả bọn họ đều mở to ánh mắt, thưởng thức điệu nhảy kinh thế hãi tục của Mộ Khinh Ca.

Thậm chí, có một số cổ giả lúc trước muốn chỉ trích Mộ Khinh Ca không phân biệt nam nữ tôn ti, cũng vào lúc này thay đổi ý tưởng. Ân, có đôi khi, hiến thân vì nghệ thuật rất đáng kính trọng. Huống chi, bọn họ vốn chính là vị hôn phu thê?

Rời khỏi yến hội, một bóng dáng hoàng y cô độc đứng trên hòn giả sơn, xuyên thấu khe hở cành lá, nghiêng nhìn hai người nhảy múa. Đáy mắt không gợn sóng, nhìn không ra bất luận tâm tình gì. Điệu múa kia tựa hồ tiến vào linh hồn hắn, lại giống như không cách nào kích thích hắn nửa phần.

"Lão đại! Quá lợi hại! Ta sùng bái ngài!" Đôi mắt nhỏ của Thiệu mập mạp lấp lánh tràn đầy sùng bái, trong lòng nghĩ nhất định phải theo Mộ Khinh Ca không ngại làm kẻ dưới học hỏi thần kỹ tán gái mới nhất!

Tất cả mọi người giờ khắc này đều đắm chìm trong dáng múa tuyệt mỹ.


Ngoại trừ một người, khuôn mặt Hà Thành bởi vì ghen ghét mà vặn vẹo. Hắn muốn khiến cho Mộ Khinh Ca xấu mặt, vì cái gì lại khiến nàng xuất ra danh tiếng lớn?

Hắn không phục!

Động tác Mộ Khinh Ca chậm lại, Tần Diệc Dao dần từ ảo mộng tỉnh lại biết rõ, điệu nhảy này cuối cùng sẽ kết thúc.

Trong lúc nhất thời, lòng nàng phảng phất từ đám mây rơi xuống Hoàng cung, khiến cho nàng cảm thấy lạnh như băng, hít thở không thông.

Trong mắt dấu đi một mạt ảm đạm, Tần Diệc Dao lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng cao ngạo.

Nhạc khúc chấm dứt, Mộ Khinh Ca buông Tần Diệc Dao ra, giương môi khẽ cười: "Đa tạ công chúa tương trợ."

Ta cũng không làm cái gì.

Tần Diệc Dao theo bản năng muốn trả lời, nhưng vừa ngước mắt lên liền thấy một đạo hồng quang xuất hiện, hướng sau lưng Mộ Khinh Ca đâm tới.

"Cẩn thận!" Mắt đẹp bỗng chốc trợn to. Không kịp nghĩ nhiều, Tần Diệc Dao vươn tay đẩy Mộ Khinh Ca ra, phất tay, hoàng quang bắn ra, cùng xích mang giữa không trung va chạm. Phát ra tiếng vang, đánh thức mọi người trong yến hội.

"Ca nhi!"

"Khinh Ca!"

Biến cố tới đột nhiên, làm cho Mộ Hùng và Mộ Liên Dung nhanh chóng phản ứng, lắc mình đi tới bên người Mộ Khinh Ca, một tả một hữu đem nàng bảo vệ chặt chẽ.

Lập tức, ánh sáng màu lam lóa mắt bên người Mộ Khinh Ca, còn có hoàng quang chói mắt, làm mọi người tỉnh ngộ.

Có kẻ cư nhiên ám sát trong yến hội!

"Đa tạ công chúa." Mộ Liên Dung hướng Tần Diệc Dao ôm quyền cảm tạ. Lấy thân phận Mộ Hùng, tự nhiên sẽ không hướng một tiểu bối nói lời cảm tạ, liền phải để cho Mộ Liên Dung.


Tần Diệc Dao chậm rãi lắc đầu, nàng cũng không biết mình thế nào lại đột nhiên ra tay.

Ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Mộ Khinh Ca hờ hững, mím môi không nói.

Tư Mạch vẫn không nhúc nhích, người khác không biết Mộ Khinh Ca, nhưng hắn lại hết sức rõ ràng. Một xích cảnh nhỏ nhoi, muốn ám sát một hoàng cảnh đỉnh phong, sao có thể thành công? 

Coi như để Mộ Khinh Ca đứng đấy bất động, tùy tiện để hắn đánh, cũng sẽ không bị thương nửa phần. Huống chi, nàng còn có năng lực chữa trị kinh người.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không cho phép bất luận kẻ nào động đến một phần.

Cô Nhai đứng sau lưng Tư Mạch biết rõ, lúc này chủ tử nhìn qua không có gì khác lạ, nhưng trong lòng đã sớm hiện lên sát ý rồi.

Chỉ sợ, cái con heo ngu ngốc dám cả gan ám toán vị Mộ gia kia, cho dù có trời giúp đỡ, cũng sống không quá ngày mai.

Trong lòng Cô Nhai vì người nào đó âm thầm thắp một ngọn nến.

"Ai dám làm tổn thương tôn nhi Mộ Hùng ta!" Tôn nhi thiếu chút nữa bị thương, Mộ Hùng không còn muốn cố kỵ cái gì, thanh âm được linh lực rót vào, chấn nhiếp toàn trường.

Sự tình quá đột ngột, hắn không thể tưởng được sẽ có người ở trước mặt hắn muốn giết cháu trai hắn, vì vậy căn bản không có chú ý xích mang kia từ đâu đến.

Nhưng Mộ Khinh Ca thì khác, nàng cảm giác được sát ý lúc xích mang đánh tới sau lưng nàng. Cho dù Tần Diệc Dao không ra tay, nàng cũng có thể bình yên né qua.

Chỉ là, Tần Diệc Dao ra tay, giúp nàng che giấu tốt hơn mà thôi.

Thời điểm Mộ Hùng mang theo phẫn nộ rống lên, xuyên qua đôi mắt rõ ràng lạnh băng của Mộ Khinh Ca, thấy được ánh mắt tái nhợt Hà Thành tràn đầy bối rối.

Nội tâm nàng cười lạnh: "Hà Thành a Hà Thành, ngươi thật là thể hiện rất tốt ý nghĩa của việc không làm không chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận