Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Người cứu ngài không phải là ta, là Thiếu trang chủ của chúng ta." Thải Vi che miệng khẽ cười nói.
Cười xong, nàng vẫn lo lắng nói: "Chúng ta không biết ngài nằm tuyết bao lâu, nhưng chung quy không tốt cho thân thể.
Thiếu trang chủ đã phân phó qua, cần vật chữa thương gì đều có thể.
Không bằng để đại phu vào xem, bắt mạch đi."
"Thật sự không cần, ta chính là đại phu." Mộ Khinh Ca lại từ chối, nói lung tung ra một thân phận.
Thật ra cũng không xem như nói lung tung.
Nàng chính là trưởng lão Dược Tháp, mạnh hơn nhiều so với đại phu bên ngoài.
Vấn đề của nàng chỉ là linh lực khô kiệt, mặt khác không lo ngại.
Đừng nói nằm trên tuyết, cho dù có nằm mấy năm cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ năng thân thể đã được cải tạo qua của nàng.
"Ngài là đại phu!" Thải Vi giật mình nói.
Mộ Khinh Ca mỉm cười, gật đầu.
Thải Vi lại tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca.
Một là thấy hơi bất ngờ với thân phận nàng, hai là nhìn trông nàng đúng là không có vấn đề gì.
Lát sau, nàng mới gật đầu thoả hiệp nói: "Vậy được rồi.
Nếu ngài là đại phu thì chúng ta không cần lo lắng."
Nàng lại nói: "Nơi này là Vô Cấu sơn trang ở vùng tuyết phía bắc Vạn Phong thành, ngài cứ ở lại hồi phục thân thể trước.
Nếu cần gì thì có thể nói với hai nàng ấy.
Ta phải đi hầu hạ Thiếu trang chủ, ngày khác lại qua đây.
Với cả, phòng khách trong sơn trang ta đều có một suối nước nóng.
Nếu ngài cảm thấy lạnh, hoặc muốn đuổi khí hàn thì có thể qua đó ngâm." Dứt lời, nàng cúi người với Mộ Khinh Ca.
Rồi xoay người cẩn thận dặn dò hai tiểu nha hoàn, mới định rời đi.
"Cô nương xin chờ một lát." Lúc này Mộ Khinh Ca mới biết được mình đang ở nơi nào.
Nàng gọi Thải Vi lại, nói: "Ta nếu là được Thiếu trang chủ cứu, hiện giờ đã tỉnh lại, theo lý nên đi nói lời cảm tạ một tiếng."
Tuy nàng hành sự bất cần, nhưng vẫn phân rõ ân oán.
Vô luận nàng có cần cứu giúp hay không, nhưng người ta đã thiện ý giúp nàng, nàng nên cảm tạ.
Làm người, tam quan phải chính!
Mà Thải Vi lại do dự nói: "Thiếu trang chủ hôm nay vừa trở về, còn phải đi gặp trang chủ.
Sợ là không có thời gian gặp ngài.
Ngài cứ nghỉ ngơi mấy ngày trước, chờ Thiếu trang chủ rảnh, ta sẽ đến thông tri ngài.
Đúng rồi, còn chưa hỏi đại danh công tử, làm sao lại xuất hiện ở đây?"
Mộ Khinh Ca bất ngờ gọi lại, rốt cuộc nhắc Thải Vi chưa hỏi một số vấn đề.
Mộ Khinh Ca câu môi cười, lập tức làm cho cả phòng nở rộ lên.
Hai nha hoàn nhỏ tuổi, trong mắt đều toát ra hình trái tim.
Ngay cả Thái Vi cũng hơi đơ một chút, bị nụ cười của Mộ Khinh Ca làm thất thần.
"Ta họ Mộ, một chữ duy nhất Ca.
Ra cửa rèn luyện, trong lúc vô ý lạc đường, xông lầm vào địa vực Vô Cấu sơn trang."
"Thì ra là Mộ công tử." Thải Vi có được đáp án, lúc này mới xoay người rời đi.
Thải Vi đi rồi, ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nhìn sang hai tiểu nha hoàn, cười hiền lành với các nàng: "Ta có chút đói bụng, không biết hai vị..."
"A! Mộ công tử đói bụng sao? Vậy ta đi chuẩn bị đồ ăn."
"Mộ công tử chờ một lát, ta đi pha trà tới.
Còn có y phục sạch sẽ..."
Hai tiểu nha hoàn luống cuống tay chân đâm vào nhau, ngắt lời Mộ Khinh Ca làm cho nàng dở khóc dở cười.
Hai tiểu nha đầu ở Vô Cấu sơn trang này tuy lỗ mãng hấp tấp, nhưng động tác rất nhanh nhẹn.
Không bao lâu đã mang y phục, món ăn nóng hổi, trà ấm ôn rượu đều đưa lên Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không bảo các nàng chuẩn bị y phục.
Chủ yếu là nàng không có thói quen mặc đồ của người khác, cho dù là mới cũng thế.
Huống chi y phục trong không gian nàng rất nhiều, cần gì bảo người khác chuẩn bị?
Cho nên nàng chỉ uống hớp trà, ăn vài thứ.
Chờ đến bụng không còn đói khát, mới cầm bầu rượu lên.
Nói với hai nhà hoàn là mình muốn đi ngâm suối nước nóng, không cần quấy rầy.
Sau đó đi tới phòng nhỏ phía sau phòng khách.
Phòng nhỏ này thật ra cũng không kín.
Xung quanh dùng tường gỗ ngăn trở tầm mắt, trên mái có lều che.
Bên cạnh dùng đá cuội đắp thành hình quây quanh nước ôn tuyền.
Suối nước nóng hổi toát ra sương trắng, thu hết núi tuyết nơi xa vào đáy mắt.
Cảnh tượng như vậy làm Mộ Khinh Ca nhớ tới suối nước nóng trong khách sạn ở kiếp trước.
Nhưng có cảnh tuyết làm bạn thì không nhiều lắm.
Cởi y phục, Mộ Khinh Ca trầm mình vào suối nước nóng.
Ao nước không dâng tới chỗ xương quai xanh của nàng, chặn đi tất cả cảnh xuân.
Đôi tay chống lên bờ ao, Mộ Khinh Ca xách bầu rượu đôt một ngụm vào miệng mình.
Rượu mạnh vào bụng, thêm hiệu quả của suối nước nóng, làm xua tan một tia hàn ý cuối cùng trong cơ thể nàng.
Hơi nóng từ suối nước nhiễm lên màu da nàng một tầng mờ mịt.
Làn da tái nhợt cũng dần khôi phục huyết sắc, trên trán rịn ra mồ hôi mỏng.
Nàng nhắm mắt giả ngủ, như đang hưởng thụ ngâm nước thoải mái.
Nhưng thực tế, nàng đang vận chuyển linh lực quanh thân.
'Quả nhiên!' Mộ Khinh Ca hơi mở mắt, khoé miệng nổi lên tia cười khổ.
Cơ thể nàng rỗng tuếch, linh lực hồn hậu tinh thuần bị Càn Khôn Bí Trận áp bức đến một tia không còn!
"Khi nào linh lực mới có thể khôi phục?" Mộ Khinh Ca hỏi một vấn đề mình không trả lời ra.
Nàng lại nhắm mắt, tiến vào tu luyện.
Dẫn linh khí nhập thể, hành tẩu trog cơ thể một vòng.
Rồi lại tiêu tán trong cơ thể, trong kinh mạch một chút không còn.
Nàng mở mắt ra lần hai, nhíu mày nói: "Ngay cả tu luyện tồn trữ linh lực cũng không được? Di chứng này thật bá đạo!"
'Nhưng mặc kệ thế nào, tiếp tục tu luyện, tổng sẽ không chỗ hỏng gì!' Mộ Khinh Ca tự nói với mình.
Nhắm mắt lại lần nữa, đắm chìm vào tu luyện.
Hai canh giờ sau, hai tiểu nha hoàn cho rằng Mộ Khinh Ca ngâm suối nước nóng đến ngất xỉu.
Thiếu chút nữa xông vào cứu người, nàng mới đổi quần áo mới đi ra.
Tu luyện hai canh giờ, không mang đến chút linh lực nào cho nàng.
Kinh mạch nàng đã rỗng tuếch.
Nhưng điều này không làm nàng hoảng hốt.
Thứ nhất, biết đây là phản ứng bình thường sau khi sử dụng Càn Khôn Bí Trận.
Thứ hai, bởi vì biết kể cả không có linh lực, nàng vẫn có năng lực tự bảo vệ mình.
Vô Cấu sơn trang tuy tạo cho người khác cảm giác không đấu đá phân tranh, nhưng không thể ở lâu.
Mộ Khinh Ca không có tâm tình chờ linh lực khôi phục, rồi mới đi U Hải hội hợp với bọn Mặc Dương, Thương Tử Tô.
Cho nên Mộ Khinh Ca định ngày mai tìm cơ hội gặp mặt Thiếu trang chủ Vô Cấu sơn trang nói cảm tạ xong, rồi rời đi.
...
Vô Cấu sơn trang được xây dựng bên vách đá, dễ thủ khó công.
Thế nhân ít ai biết, lịch đại trang chủ của Vô Cấu sơn trang đều là nữ tử.
Vị trí trang chủ Vô Cấu sơn trang, chỉ có nữ tử có quyền kế thừa.
Nếu trang chủ sinh hạ nam tử.
Chờ sau trưởng thành sẽ rời khỏi sơn trang, đi tới chỗ phụ tộc.
Lúc này ở trong đại điện Vô Cấu sơn trang, đôi mẹ con đang kịch liệt cãi nhau.
"Mẫu thân, nếu phải dùng ngài để đổi lấy an bình toàn bộ sơn trang.
Con thà rằng suất lĩnh sơn trang liều mạng đi chống lại bọn tặc." Người nói chuyện là thiếu nữ mang khăn che mặt, dáng hình thướt tha.
Giọng điệu nàng rất kiên định, không cho phản bác.
Mà ngồi ở chủ điện là một vị thiếu phụ mỹ lệ búi tóc cao bàn, ung dung ưu nhã.
Tuy giữa trán là thong dong, lại khó nén ý thống khổ che giấu.
Nữ nhi nói khiến nàng cảm thấy vui mừng, rồi lại không thể không ngăn cản: "Giáng Tuyết, Vô Cấu sơn trang không thể hủy trong tay ta.
Con là Thiếu trang chủ, hẳn là biết Vô Cấu sơn trang vốn có bí mật, cho nên không được tùy hứng."
Cung Giáng Tuyết lắc đầu nói: "Vì bảo vệ bí mật đó, con phải hy sinh mẫu thân mình sao? Con đã không có cha, nếu nương cũng không còn, vậy con sống còn có ý nghĩa gì?"
"Giáng Tuyết!" Mỹ phụ lạnh giọng quát ngưng.
Nàng đột nhiên đứng lên, lại chậm rãi ngồi xuống.
Giây lát, nàng vẫy tay với Giáng Tuyết, ôn nhu nói: "Hài tử ngoan, lại đây.
Đến bên cạnh mẫu thân."
Cung Giáng Tuyết xách làn váy lên, gót sen nhẹ nhàng đạp lên bậc thang, từng bước đi lên trên.
Cuối cùng, nàng đi tới cạnh mẫu thân.
Mỹ phụ yêu thương nhìn nàng, phảng phất xem không đủ.
Nàng nói với Cung Giáng Tuyết: "Tới đây, ngồi bên cạnh mẫu thân, như khi con còn nhỏ vậy."
Cung Giáng Tuyết nghe lời ngồi, nàng ngồi xuống bậc thang bên chân mẫu thân.
Khẽ tựa đầu vào đầu gối nương.
Mỹ phụ dùng ngón tay vuốt mái đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Con phải nhớ rõ, khăn che mặt của con nhất định phải khi tìm được ý trung nhân mới được phép bỏ ra.
Vì Vô Cấu sơn trang, vì mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho mình."
Cung Giáng Tuyết mạc danh hoảng hốt, ngẩng đầu muốn nói gì đó.
Lại cảm thấy trước mắt tối sầm, té xỉu trên đùi mẫu thân...