Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Vốn Thiệu mập đấu khí với Chu Vũ Uy, thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi xao động.
Lúc này, Thiệu mập lại hô: "Ta ra một vạn lượng!"
Những lời này như chậu nước lạnh tưới lên đầu Chu Vũ Uy.

Hắn chống tay lên lan can, hô: "Thiệu Việt Trạch, ngươi vì một nữ nhân mà dám dùng một vạn lượng áp ta!"
Thiệu mập khinh miệt nhìn hắn, bá vương mười phần: "Kêu la cái gì? Không phải ngươi có tiền sao? Tiếp tục bỏ thêm đi!"
Chu Vũ Uy đột nhiên thả lỏng lại, cười lạnh lùng: "Đúng vậy, ta có rất nhiều tiền.

Nhưng, ta hoài nghi ngươi có tiền sao?"
Thiệu mập lại không bị hắn chọc giận, bốn lạng đẩy ngàn cân mà nói: "Không cần ngươi phải lo."
Một câu, khiến sắc mặt Chu Vũ Uy lập tức âm trầm.
Hắn vào Lạc Đô mấy ngày nay, còn chưa bị mất mặt như thế bao giờ! Cho dù mập mạp chết bầm này đấu qua lại mấy lần, đều là hắn thắng! Hiện giờ, sao hắn có thể nhận thua?
"Được! Ngươi so tiền với ta? Ta ra một vạn năm ngàn lượng!" Chu Vũ Uy cắn răng nói.
"Trời ạ! Tên này điên rồi sao? Một vạn năm ngàn lượng ngủ với hoa khôi? Còn chỉ là một đêm!"
"Chỉ sợ không còn là chuyện nữ nhân nữa, mà là tranh đua nhau."
"Hắc hắc, nhìn ra rồi? Chúng ta không ngại đánh cuộc xem, là hoàn khố có tiếng lâu năm ở Lạc Đô lợi hại, hay là tên ăn chơi mới nổi kia thắng một bậc?"
"Thế nào? Không dám bỏ thêm?" Chu Vũ Uy khinh thường hừ lạnh.
Ánh mắt kia hận không thể khiến Thiệu mập đổ máu.
Thiệu mập dùng dư quang khóe mắt liếc hắn một cái, bình tĩnh tự nhiên nói: "Ta ra hai vạn lượng!"
"Hai vạn lượng! Cha mạ ơi!" Tú bà đã kinh hách, hoặc là kinh hỉ quá độ, ngã bẹt mông xuống đất.
Yêu Đào đã sớm chết lặng, giống như rối gỗ đứng ngốc tại chỗ.
Nhìn tú bà hề hước, không ít người phụt cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười rơi vào tai Chu Vũ Uy lại biến thành cười nhạo hắn.
Chu Vũ Uy dữ tợn hỏi Thiệu mập: "Họ Thiệu, tối nay rốt cuộc ngươi muốn liều mạng với ta phải không?"
Thiệu mập nhoẻn miệng cười, cười đến cảnh xuân xán lạn, cười đến thiếu đòn: "Ngươi yên tâm, ta có tiền.

Nhưng khẳng định không so lại ngươi, nếu ngươi ra giá cao hơn hai vạn lượng, ta chắc chắn không theo."
Ý? Vậy là lui rồi?
Đoàn người xem đến hứng khởi, lại đột nhiên nghe Thiệu mập nói mà lập tức cảm thấy mất hứng, cũng có chút không hiểu.

Nếu không định tranh chấp, vậy xuất hiện làm gì?
Chẳng lẽ chính là muốn họ Chu kia tốn tiền uổng phí?
Thế giới của hoàn khố, bọn họ quả nhiên không hiểu!
"Ngươi nói thật?" Chu Vũ Uy nhíu hai mắt, không tin nói.
Thiệu mập nghển cái cổ mập ngắn, lỗ mũi hừ hừ: "Đương nhiên! Lời tiểu gia nói, sẽ không nuốt lời!"
"Được! Ta tin ngươi!" Ánh mắt Chu Vũ Uy âm lãnh đảo qua Thiệu mập.

Dường nhiên muốn ghi tạc chuyện Thiệu mập cố ý khiến hắn mất nhiều tiền.

Hung hăng liếc mắt xẻo trên người Thiệu mập, Chu Vũ Uy nhìn xuống sân khấu, thèm muốn nhìn Yêu Đào, gân cổ hô: "Ta ra hai vạn một ngàn lượng!"
Thanh âm của hắn có chút run rẩy.
Người khác nghe xong tưởng là kích động.

Nhưng thực tế chính hắn biết, một đêm ra hai vạn một ngàn lượng mua đêm đầu tiên của nữ tử thanh lâu.

Cho dù nhà hắn có tiền, về nhà hắn cũng sẽ bị rớt một tầng da.
Đương nhiên khoản tính sổ này, hắn sẽ tính lên người Thiệu mập.
"Hai vạn một ngàn lượng!" Tú bà vui vẻ quá độ, ngồi dưới đất, bấm ngón tay đếm đếm, cũng không thể đếm ra hai vạn một ngàn lượng là khái niệm gì.
Giờ phút này ánh mắt bà ta nhìn Yêu Đào như nhìn một cây rụng tiền, vô cùng vui mừng!
Bà ta lười đứng dậy, nhéo khăn tay, loạng choạng: "Chu công tử ra giá hai vạn một ngàn lượng, còn ai ra cao hơn không? Nếu không có, vậy tối nay Yêu Đào mỹ nhân có thể về cùng Chu công tử!"
Hai vạn một ngàn lượng, kẻ ngốc mới tiếp tục tăng giá!
Quần chúng vây xem khinh thường trong lòng.
Yêu Đào này không phải đại mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có, ở đâu có cái giá này? Hiện giờ giá trị con người bị nâng lên độ cao chưa từng có, chỉ là bởi vì hai tên ăn chơi đang đấu nhau mà thôi.
Tú bà hô xong, trong mắt mang theo chờ đợi nhìn về phía Thiệu mập, như muốn hy vọng hắn tiếp tục tăng giá, bản thân sẽ kiếm thêm được một ít.
Chỉ là Thiệu mập như không có cảm giác, bất động không nói.
Thấy bộ dáng hắn như muốn tuân theo hứa hẹn với Chu Vũ Uy, thật sự không hề tranh giá.
Tú bà có chút thất vọng, trong lòng hận không thể kêu hai tên vung tiền như rác này tiếp tục.
"Nói nhảm cái gì? Ta cũng không tin, còn có ai dám ra giá! Ai dám xúc của gia?" Nhìn tú bà tham lam, khiến Chu Vũ Uy phiền lòng không thôi, thúc giục liên tục.
"A a!" Tú bà nhấc váy lên, bò dậy khỏi mặt đất.
Nhưng còn chưa chờ bà ta đứng vững, đã nghe thấy thanh âm bình tĩnh đạm nhiên bay tới từ lầu hai: "Ta ra một lượng."
Phốc!
Phốc phốc!
Trong đại đường, trên lầu hai, không ít người phun trà phun rượu.
Dường như nhận lấy kinh hãi cực kỳ nghiêm trọng.
Tú bà sửng sốt, lập tức thẳng cái lưng lên, chống hông nhìn khắp nơi: "Ai? Ai ở chỗ này quấy rối?"
Thanh âm lạnh lùng của Chu Vũ Uy truyền đến: "Kẻ nào dám mẹ nó tìm gia gây rối? Không muốn sống nữa phải không?"
"Là ta." Hai chữ nhàn nhạt truyền đến.
Chỉ là bất kẻ tú bà hay Chu Vũ Uy, và cả quần chúng vây xem đều nghe rõ, thanh âm này truyền tới từ nhã gian Thiệu mập.
"Thiệu mập ngươi làm cái quỷ gì!" Chu Vũ Uy nhíu mày âm lệ nói.
Nhưng tú bà và những người khác đều phỏng đoán đến một khả năng, đồng loạt im tiếng, chậm rãi đứng lên.

Gương mặt tú bà càng thêm tái nhợt.
Một bóng người từ chỗ tối chậm rãi đi ra khỏi phía sau Thiệu mập, chắp tay sau lưng.
Thời điểm nhìn thấy rõ hồng bào xuất hiện, toàn bộ Túy Hồng lâu đã an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Yêu Đào hoảng hốt nâng mắt, nhìn về phía màu đỏ yêu dã trên lầu hai.
Mà khi dung mạo của nàng xuất hiện trong mắt mọi người, người ở đây phảng phất bị kinh hãi cực lớn.

Sắc mặt tú bà trắng bệch, kêu thảm: "Má ơi!" Ngã ngồi dưới đất.
"Là Tiểu tước gia!"
"Đúng là Tiểu tước gia!"
"Tiểu tước gia đã trở về!"
Mọi người nhao nhao tỉnh lại từ trong tiếng kêu thảm của tú bà.
Ngay sau đó người ở trong Túy Hồng lâu, vô luận là bình dân hay quý tộc, vô luận nam nữ già trẻ đều quỳ xuống đất, đồng thanh hô lớn: "Cung nghênh Tiểu tước gia hồi đô! Tiểu tước gia vạn phúc kim an!"
Tiểu tước gia!
Hai mắt Yêu Đào đột nhiên trợn to, trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca thấu triệt nhàn nhạt đảo qua người ở đây, nhìn gương mặt âm tình bất định của Chu Vũ Uy có chút trắng bệch, cuối cùng dời ánh nhìn dừng lên người tú bà: "Một lượng bạc, văn tự bán mình."
Tú bà nào dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của Mộ Khinh Ca, run rẩy gọi người: "Mau, mau lấy khế bán mình của Yêu Đào ra đây."
Tiếp theo, bà ta cười nịnh nọt: "Tiền của Tiểu tước gia, nô gia nào dám thu? Yêu Đào được Tiểu tước gia coi trọng là phúc khí của nàng, chờ nô gia dọn dẹp cho nàng chút, sau đó đưa nàng vào trong phủ Tiểu tước gia?"
Nội tâm Chu Vũ Uy tức giận không thôi.

Hắn bỏ ra hai vạn một ngàn lượng mới mua được người, cư nhiên cứ vậy bị một lượng không lấy đã tặng người?
Hắn càng tức giận hơn là, thái độ người ở đây với Mộ Khinh Ca.
Cho dù khi hắn vào Lạc Đô biết Mộ phủ Tiểu tước gia không thể chọc, nhưng trong lòng vẫn không phục như cũ.

Sâu trong đáy lòng càng ẩn giấu tâm tư muốn đọ sức với hắn (Mộ Khinh Ca) một phen.
Nhưng hôm nay tính là gì?
Hắn (Chu Vũ Uy) hao hết tiền tài muốn tranh được người, vậy mà hắn (Mộ Khinh Ca) mới mở miệng, người khác đã vui vẻ đưa đi.

Đây không phải nhục nhã hắn (Chu Vũ Uy) sao?
Còn đọ sức cái gì?
Rõ ràng tư cách xách giày cho Mộ Khinh Ca cũng không đủ!
Giờ phút này rốt cuộc hắn hiểu vì sao Thiệu mập kiêu ngạo khác thường, thì ra núi dựa đã trở về.
"Không cần, chờ nàng tỉnh lại, đưa nàng rời khỏi Túy Hồng lâu.

Nàng muốn đi đâu, tùy nàng." Mộ Khinh Ca phiêu phiêu bay ra một câu, mang theo Thiệu mập xoay người rời đi.
Một mực đợi nàng đi hồi lâu, người ở đây đều chưa phục hồi tinh thần lại.
Rời khỏi Túy Hồng lâu, vẻ mặt Thiệu mập hưng phấn nói với Mộ Khinh Ca: "Lão đại, quá hả giận! Tiểu nương kia lôi huynh ra làm lá chắn, ngày mai sẽ truyền khắp Lạc Đô, đêm đầu ào ào ra vạn lượng bị Tiểu tước gia dùng một lượng đuổi rồi.

Cho dù nàng ta muốn hầu hạ huynh? Phi! Tư cách bưng nước rửa chân cũng không đủ! Tiểu tước gia chúng ta không thèm liếc nhìn nàng một cái, đã đuổi nàng khỏi Túy Hồng lâu, đúng là nhục nhã lớn nhất với nàng! Còn có Chu Vũ Uy kia, phí nhiều tâm tư muốn có người như vậy, lại bị huynh nhìn không thèm nhìn đã ném đi.

Ngày sau, cho dù hắn có được tiểu nương kia, chỉ sợ sẽ bị người cười nhạo là nhặt lại giày rách lão đại huynh không cần đến nữa! Ha ha ha ha ha...!Tối nay thật sự quá hả giận, vẫn là theo chân lão đại lăn lộn thoải mái!"
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, câu môi cười: "Đi, tìm chỗ uống rượu!"
"Tuân lệnh!" Thiệu mập chân chó nói.
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui