Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Không phải thế nào? Hiện tại toàn bộ Lạc Đô đều truyền khắp.
Ngươi tự xưng là thanh cao, muốn hiến thân cho Tiểu tước gia, lại bị hắn coi thường.
Hừ, nếu ngươi ái mộ hắn, cần gì phải tới chỗ ta? Ngươi vẫn nên đi Mộ phủ cầu hắn thu ngươi vào phủ đi!"
Tình lang nói vô tình, giống như dao nhỏ rạch xuống vết sẹo trong lòng Yêu Đào.
Nàng có thể chịu được người bên ngoài hiểu lầm, mọi người khinh bỉ.
Lại không thể chịu được người thương hiểu lầm.
Không, không phải hiểu lầm.
Hắn chán ghét nàng, chán ghét nàng, thậm chí coi nàng thành nữ tử ái mộ hư vinh.
Nàng vì hắn lao lực suy nghĩ, thừa nhận Tiểu tước gia trừng phạt để bảo vệ trong sạch, hắn lại không tin nàng!
Yêu Đào đau lòng khó có thể hồi phục, nước mắt yên lặng chảy ra.
Nàng chống mặt đất đứng dậy, nhìn về phía người trong lòng, nói từng câu từng chữ: "Chàng không tin ta?"
Nhưng người nam nhân lại chỉ chán ghét hừ lạnh phất tay, vượt qua nàng, tựa như chỉ cần liếc nhiều một cái sẽ là vũ nhục hắn.
Yêu Đào bỗng cảm thấy trời sập.
Mà bầu trời dường như cũng thương cảm tình cảnh nàng, mây đen nhanh chóng kéo đến, sấm bổ xuống, mưa to nháy mắt tầm tã hung hăng xối lên người nàng.
Chỉ chốc lát, người nàng đã bị xối ướt.
Trời mưa, nam nhân nàng yêu mến chỉ lo chạy vào phòng, căn bản không để ý nàng, dứt khoát đóng cửa, tùy ý nàng đứng dưới mưa.
Đột nhiên, Yêu Đào cảm thấy không còn lời gì nói với hắn.
Lung lay, Yêu Đào rời khỏi nhà nam nhân, đi lang thang không có mục đích, không biết con đường phía trước mình là nơi nào...
Như theo lời Mộ Khinh Ca, Yêu Đào ra sao không có liên quan gì đến nàng.
Hiện giờ nàng đã là Tử cảnh, có được tuổi thọ hơn nghìn tuổi, Yêu Đào chỉ là một người qua đường chớp mắt trong cuộc đời nàng.
Nếu không phải vì liên lụy đến nàng, nàng đều sẽ không nhìn xem một lần.
Nhìn mưa to ngoài cửa sổ, Mộ Khinh Ca nhàn nhã uống trà.
Đã lâu rồi nàng hiếm khi tự tại nhìn mưa rơi như thế, uống trà thơm.
Mưa tạnh, Mộ Khinh Ca rời khỏi trà lâu, đi đến Mộ phủ.
Chỉ là vừa đến Mộ phủ, nàng nhìn thấy một người đứng ngoài cửa Mộ phủ, một người quỳ.
Người đứng, nàng biết, là Đại tư mã đương triều.
Người quỳ, nàng cũng biết, là tên ngốc so tiền với Thiệu mập tối qua, Chu Vũ Uy.
Xem tư thế hai người này, Mộ Khinh Ca đã đoán được ý đồ họ đến.
Ánh mắt lóe lóe, Mộ Khinh Ca không muốn dây dưa nhiều với họ, xoay người vào từ cửa sau Mộ phủ.
Mà lúc nàng trở lại Trì Vân uyển của mình, hai người ngoài phủ rốt cuộc bị Mộ Hùng mời vào trong.
Không đến một lát, lão gia tử đã truyền tin gọi đến từ tiền viện.
Mộ Khinh Ca thay đổi một thân y phục tương đối thoải mái, mới nhàn nhã rời khỏi Trì Vân uyển, mang theo hai nha đầu đi tới tiền viện.
Mới vừa vào tiền viện, Mộ Hùng mắt sắc nhìn thấy nàng, hô: "Ừm, bây giờ đương gia Mộ phủ chính là cháu ngoan của ta.
Các ngươi có chuyện gì thì nói với nó."
Dứt lời, Mộ Hùng trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, phất tay áo rời đi.
Về phần Tiết Kiều và Mộ Liên Dung, hai người đó căn bản không thấy bóng dáng.
Đại tư mã nhìn thấy Mộ Khinh Ca, nhanh chóng cung kính hành lễ, bắt Chu Vũ Uy quỳ xuống trước mặt nàng.
"Tiểu tước gia, tiểu tử này mới vào Lạc Đô, không hiểu quy củ, mong ngài đại nhân đại lượng, xin đừng trách tội.
Lão phu bảo đảm, tiểu tử này tuyệt sẽ không gây chuyện, càng sẽ không trêu chọc đến Tiểu tước gia!" Nói xong, hắn đã buộc Chu Vũ Uy dập đầu ba cái với Mộ Khinh Ca.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt xem đến tò mò.
Mộ Khinh Ca lại nhàn nhạt nói: "Chỉ là người đồng đạo luận bàn mà thôi, không tính là chuyện lớn.
Đại tư mã cần gì cố ý đi một chuyến?"
Người đồng đạo luận bàn?
Khóe miệng Đại tư mã hung hăng co lại, chỉ có thể cười làm lành.
Chu Vũ Uy tận mắt nhìn thấy Đại tư mã uy phong lẫm lẫm ngày thường đến phụ thân mình phải nịnh bợ, đứng trước mặt Mộ Khinh Ca bỗng ngoan như chó giữ nhà, rốt cuộc đã biết địa vị Mộ Khinh Ca là không thể lay động.
Hắn nhụt chí như quả bóng xì hơi, quỳ dưới đất, khóc không ra nước mắt.
"Chỉ là hình như hắn có chút ân oán với Thiệu mập.
Ừm, ngươi đưa hắn đi Thiệu phủ đi." Mộ Khinh Ca trực tiếp nói một câu rồi đuổi người.
Sau khi tiễn hai người kia đi, Ấu Hà che miệng cười khẽ: "Tiểu tước gia thật là xấu.
Nhận sai với ngài còn chưa đủ, còn muốn nhận sai với Thiệu công tử.
Chẳng lẽ còn muốn người đó dập đầu mấy cái với Thiệu công tử?"
Mộ Khinh Ca nhướng mày: "Đó là chuyện của Thiệu phủ, không liên quan đến ta." Nói xong, nàng vuốt nếp nhăn trên vạt áo, lười nhác nói: "Có thể khiến hắn dập đầu mấy cái, xem bản lĩnh của Thiệu mập."
...
Mộ Khinh Ca trở lại Lạc Đô, dường như chỉ có thời điểm ban đầu náo loạn, khiến bá tánh Lạc Đô đều nhớ đến còn có một hoàn khố như nàng, sau đó liền yên lặng.
Mà trong hoàng cung vẫn luôn không có ý chỉ triệu nàng vào cung, Mộ Khinh Ca cũng không chủ động đi gặp Tần Cẩn Thần.
Nhưng dù vậy, trên dưới triều đình cũng không có ai dám phỏng đoán Thánh thượng và Mộ gia Tiểu tước gia xuất hiện khoảng cách hay không.
Dù sao chiến tích Mộ Khinh Ca vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Thời điểm trở về Lạc Đô được một tháng, Mộ phủ mở yến hội lớn, đưa Mộ Liên Dung xuất giá.
Một ngày này, Lạc Đô náo nhiệt phi phàm, vô số lễ vật được đưa vào Mộ phủ.
Ngay cả hoàng cung cũng đưa tới danh mục lễ vật thật dài, vô số dị bảo quý hiếm như không cần tiền thêm vào đồ cưới Mộ Liên Dung.
Chỉ cần một Mộ Hùng, sợ là không thể ra động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng còn có một Mộ Khinh Ca, phô trương thế nào, xa xỉ thế nào, đều là đương nhiên.
Trong lúc nhất thời, khắp phố xá đều nghị luận lai lịch cô gia Mộ phủ.
Về sau, không biết từ nơi nào truyền ra cô gia Mộ phủ đến từ đại thế gia nhị đẳng quốc, lập tức tiếng nghị luận đều biến thành chúc phúc.
Theo bọn họ thấy, thân phận như vậy đủ để xứng đôi với phong hào công chúa Tần quốc Mộ Liên Dung.
Hỉ yến mở ra ba ngày ba đêm.
Ba ngày ba đêm, Mộ Hùng đều ở trong trạng thái say rượu.
Mộ Khinh Ca cũng uống không ít, cũng may không ai dám rót rượu nàng, cho nên nàng còn có thể giữ tỉnh táo.
Nhưng Thiệu mập là bạn tốt của nàng, thì thảm rồi.
Người khác không dám chuốc nàng, không có nghĩa là không dám chuốc say Thiệu mập.
Cho nên cuối cùng, Thiệu mập bị nâng ra khỏi Mộ phủ.
Hôn sự Mộ Liên Dung hoàn thành, Mộ phủ cũng coi như xong một đại sự.
Mộ Khinh Ca vốn định tính ở lại nghỉ ngơi trong nhà một thời gian, rồi xuất phát đi phân viện Dược Tháp, hoàn thành khảo hạch xuất Tháp.
Chỗ đó còn có mấy vị bạn tốt đang chờ nàng trở về hoàn thành ước định.
Chỉ là không nghĩ tới, nàng còn chưa xuất phát, Mộ phủ đã đón một vị khách không mời mà đến.
"Hạ trưởng lão." Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn Hạ Vô từ trên trời giáng xuống.
Hạ Vô cười doanh doanh, nói với nàng: "Mộ trưởng lão, mạo muội quấy rầy!"
Lần đầu tiên từ trong miệng Hạ Vô nghe được danh xưng 'Mộ trưởng lão', Mộ Khinh Ca tỏ vẻ cực kỳ không thích ứng.
Xưng hô này nghe cứ mất tự nhiên.
"Hạ trưởng lão vẫn nên gọi ta là Mộ Khinh Ca đi." Mộ Khinh Ca nói.
Hạ Vô và phi hành thú của hắn đột nhiên đáp xuống Mộ phủ, khiến trong phủ chấn kinh không nhỏ.
Mộ Khinh Ca giải thích xong, còn giới thiệu Hạ Vô với Mộ Hùng, còn có Tiết Kiều và Mộ Liên Dung, sau đó mới dẫn hắn trở về chỗ ở của mình.
"Hạ trưởng lão sao lại đột nhiên đến đây? Còn trực tiếp tìm được Mộ phủ." Mộ Khinh Ca nghi hoặc.
Hạ Vô cười nói: "Biết ngươi ở Mộ phủ, nên tới đây đón ngươi cùng đi phân viện Dược Tháp một chuyến."
"Ồ? Có việc gì sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, hỏi.
Hạ Vô gật đầu, lấy ra một quyển trục từ trong lòng, đưa cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy mở ra xem, sau khi nhìn hết nội dung, hai mắt nàng bỗng chốc co rụt lại, ngước mắt nhìn Hạ Vô xác nhận: "Tổng viện muốn bãi chức viện trưởng phân viện Hoa Thương Truật?"