Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong Tang Chỉ thành, thực yên tĩnh.
Mặc dù đã vào đêm, nhưng loại an tĩnh này quỷ dị khác với ngày thường.
Mộ Khinh Ca mang theo Hạ Vô vào tiểu viện lúc trước mình từng tạm ở.

Chỉ là vừa đến cửa, nàng đã cảm giác được bên trong có người.
Là ai ở chỗ này?
Ấu Hà và Hoa Nguyệt đã sớm theo nàng trở về, tiểu viện không có ai gác, người biết cũng ít ỏi không có mấy.
Mộ Khinh Ca cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, đi qua đá cửa vào.
"Người nào!" Trong viện truyền đến tiếng quát lớn.
Cùng với đó là đao quang kiếm ảnh.
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng tránh đi, lạnh giọng hô: "Triệu sư huynh, nơi này là chỗ ở của đệ."
"Mau dừng tay!" Thanh âm dồn dập truyền đến.
Mũi kiếm đánh úp tới Mộ Khinh Ca, dừng lại trước chóp mũi nàng.
Sau đó, Mộ Khinh Ca thấy thân ảnh Triệu Nam Tinh vọt ra từ trong phòng.
"Mộ sư đệ!" Nhìn thấy Mộ Khinh Ca, giọng nói Triệu Nam Tinh nhẹ cả đi.
Mà lúc hắn nhìn thấy Hạ Vô đứng cạnh Mộ Khinh Ca, kinh ngạc nói: "Tổng viện nhanh như vậy đã có được tin tức?"
Mộ Khinh Ca và Hạ Vô không hiểu ra sao.

Hai người liếc nhau, Mộ Khinh Ca hỏi: "Hạ trưởng lão đúng là nhận lệnh của tổng viện mà đến, nhưng nơi này đã xảy ra cái gì, chúng ta không biết."
"Thì ra là vậy!" Triệu Nam Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
Bỗng phản ứng lại, cúi đầu thi lễ với Hạ Vô.
Hạ Vô xua xua tay: "Không cần để ý những thứ nghi lễ đó." Nói xong lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca, dùng ánh mắt dò hỏi: 'Bọn họ không biết ngươi đã là trưởng lão rồi sao?' Hắn không có quên, vừa rồi Triệu Nam Tinh gọi Mộ Khinh Ca là Mộ sư đệ.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt.
Nàng không quá mức để ý chuyện này.

Lúc trước thi đấu với Cảnh Thiên, đích xác ai thắng sẽ được tấn chức làm trưởng lão Dược Tháp.

Nhưng khi thi đấu kết thúc, nàng trực tiếp đi gặp viện trưởng.

Sau khi cầm lệnh bài thân phận đã mang theo Thương Tử Tô rời đi, không tụ họp với bọn Triệu Nam Tinh.
Đối với vấn đề xưng hô, nàng chưa bao giờ để ý qua.
Huống chi, nếu mấy người họ gọi nàng là trưởng lão, nàng càng mất tự nhiên.
Cho nên nàng không trả lời vấn đề của Hạ Vô, mà hỏi Triệu Nam Tinh: "Vì sao huynh ở đây? Phân viện đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Nam Tinh nói hết những điều mình biết cho Mộ Khinh Ca.
"Sau khi ta trở về Ngu quốc, bởi vì phải về cung báo cáo, nên mới tách ra cùng Mai sư huynh.

Xong xuôi việc, ta mang theo hộ vệ chạy về Dược tháp.

Nhưng thời điểm đến Tang Chỉ thành, lại ẩn ẩn phát hiện không đúng.

Tán tu ở Tang Chỉ thành lập tức nhiều lên, hơn nữa đều là tội phạm bị ghi trong hồ sơ quan phủ.

Ta nổi lòng nghi ngờ, không trở về Dược tháp vội, mà ở lại trong thành điều tra.

Không ngờ những kẻ này cư nhiên càng tụ càng nhiều.

Vì không muốn gây hoài nghi, ta nhớ tới chỗ ở này của đệ.

Ta cũng vừa mới dò la, bọn chúng tụ tập ở đây hình như là có liên quan đến phân viện chúng ta!"
Quả nhiên là có liên quan đến phân viện sao?
Mộ Khinh Ca híp mắt.
"Đúng rồi, Tử Tô đâu? Sao không thấy muội ấy?" Triệu Nam Tinh đột nhiên nhớ tới Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô rời đi cùng nhau.

Hiện giờ Mộ Khinh Ca đã trở lại, Thương Tử Tô cũng nên trở về mới đúng.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía hắn, cười khổ: "Trên đường trở về, Thương sư tỷ tính toán mọi người hẳn là đều về nước rồi, nên quay về phân viện trước một bước, cùng một chỗ với sư phụ và Mai sư huynh.

Đệ thì trở về Tần quốc một chuyến."
"Cái gì! Nói vậy là Tử Tô hiện tại đang ở trong phân viện?" Triệu Nam Tinh đại kinh thất sắc.
Mộ Khinh Ca gật gật đầu.
"Không được! Ta muốn đi phân viện!" Triệu Nam Tinh hoảng hốt.
Mộ Khinh Ca ngăn hắn lại: "Tình thế hiện tại không rõ, huynh lỗ mãng chạy tới, chẳng phải là tự lộ thân phận? Chúng ta cần phải làm rõ nhóm người này là ai triệu tập, mục đích là gì!"
Triệu Nam Tinh bình tĩnh lại, cau mày đối với vấn đề của Mộ Khinh Ca: "Những người này giống như chỉ thu được một phần lệnh triệu tập, dựa theo thời gian và địa điểm tới đây gặp.

Trên lệnh triệu tập hứa hẹn, phàm là người hưởng ứng triệu tập, sau khi chuyện thành công lập tức được thù lao phong phú.

Còn vấn đề vì cái gì, là ai triệu tập, hoàn toàn không biết gì cả."
"Có phải cái này hay không?" Mộ Khinh Ca lấy cuộn giấy ra đưa cho Triệu Nam Tinh.
Triệu Nam Tinh nhận lấy xem, trong mắt lập tức sáng ngời, gật đầu nói: "Không sai! Làm sao đệ có được?"
Mộ Khinh Ca hời hợt kể lại: "Trên đường Hạ trưởng lão gϊếŧ mấy tên cướp, lục soát được trên người bọn chúng."
Nàng vừa nhắc, Triệu Nam Tinh mới nhớ tới Hạ Vô bị mình vắng vẻ hồi lâu, vội xoay người nhận lỗi với hắn.
Hạ Vô xua xua tay tỏ vẻ không ngại: "Nếu những người này cũng không biết, chúng ta tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa lớn, vẫn nên trước hết nghĩ ra biện pháp tiến vào phân viện tìm hiểu rõ tình huống."
Điểm này, Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh đều đồng ý.
Nhưng Triệu Nam Tinh vẫn nhíu mày nói: "Những người đó đã phong tỏa đường về Dược Tháp.

Không biết là để phòng ngừa người đi ra, hay là phòng ngừa người từ bên ngoài vào."
"Cái này dễ thôi, đến lúc đó Mộ trưởng lão dùng tu vi che giấu chúng ta một chút, là có thể đi vào." Hạ Vô trêu ghẹo nói.
Có Tử cảnh yểm hộ, muốn đi vào dưới mắt nhóm người đó, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Hạ Vô nói khiến Triệu Nam Tinh sáng mắt, lập tức gật đầu: "Đây là chủ ý không tồi."
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, nói với Triệu Nam Tinh: "Triệu sư huynh, chúng ta đi vào không khó, nhưng người bên ngoài không thể mặc kệ không để ý tới.

Nơi này là Ngu quốc, đệ làm việc không tiện, mong Triệu sư huynh viết lá thư, thỉnh quân đội quý quốc tiến đến tiêu diệt."
Triệu Nam Tinh lập tức gật đầu đáp ứng, gọi hộ vệ bên người tới, lấy tín vật mình ra, dựa theo Mộ Khinh Ca nói mà làm.
Đợi hộ vệ đi rồi, Triệu Nam Tinh mới nói với Mộ Khinh Ca: "Tướng quân đóng giữ gần nhất nhìn thấy tín vật của ta, nhanh nhất cũng phải hai ngày.

Chúng ta cần nghĩ cách kéo dài hai ngày."
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Nàng ngẩng đầu nhìn bóng đêm, nói: "Trước nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm chúng ta sẽ vào phân viện nhìn xem.

Huynh bảo hộ vệ ở lại nơi này phối hợp tác chiến, chuẩn bị tiếp ứng đại quân."
...
Sắc trời không rõ, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu xuống mặt đất tạo thành quang mang loang lổ ở phân viện.
Đại điện giam giữ mọi người, lại mở ra lần nữa.
Ánh sáng chói mắt theo đó chiếu vào, xua tan lạnh lẽo bên trong, bao phủ lên đa số người.
Hoa Thương Truật lại đứng ở đại điện, nhưng hôm nay bên cạnh lão có thêm một người.

Trên mặt người nọ có vết sẹo dữ tợn, cả người lệ khí quẩn quanh, khiến người không rét mà run.
Những trưởng lão hộ tháp chỉ xem một lần là biết kẻ này không đơn giản, trong tay dính vô số máu, là gia hỏa gϊếŧ người không gớm tay.

Nếu không sẽ không có lệ khí âm lãnh quấn thân.
"Thế nào? Suy nghĩ thế nào rồi? Nếu nguyện ý quy thuận ta thì đi ra, đến ngoài cửa.

Nếu không muốn...!Hừ, tiếp tục ở chỗ này đi, cũng tốt tiễn các ngươi lên đường." Hoa Thương Truật lạnh lùng nói.
Dường như xác minh lời Hoa Thương Truật, người lãnh lệ bên cạnh lão đột nhiên rút huyết đao ra.

Trên thân đao phảng phất có vô số oan hồn lệ quỷ rít gào.
Huyết đao vừa ra, trong đại điện phảng phất bị bao phủ một mảnh âm trầm khủng bố.
Đột nhiên, có một đệ tử lảo đảo lăn ra, khiếp đảm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoa Thương Truật, kêu to khóc lớn chạy ra khỏi cửa, té nhào vào ánh mặt trời.
"Ta không muốn chết...!Không muốn chết..." Bên ngoài, truyền đến tiếng khóc vì sợ hãi.
Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai.
Một người tiếp một người đệ tử chạy ra khỏi đại điện.

Chỉ chốc lát, trong đại điện đã ít đi bốn năm chục người.
"Dư lại, đều không sợ chết sao?" Hoa Thương Truật cười âm lệ, khuôn mặt cực kỳ khủng bố.
Người bên cạnh lão cũng dùng ánh mắt hung tàn thô bạo quét qua một lượt.

Phàm là người tiếp xúc ánh mắt gã, đều không tự chủ run rẩy, bị sợ hãi quấn quanh cổ họng.
Đột nhiên ánh mắt gã hiện lên một tia quang mang quỷ dị, nhìn thẳng vào Thương Tử Tô bên cạnh Lâu Xuyên Bách.
Ánh mắt tham lam kia, giống như bầy sói đói khát thấy được bầy dê.
Loại ánh mắt mang tính xâm lược mãnh liệt này, Thương Tử Tô nhạy bén cảm nhận được.
Không chỉ cảm nhận được, càng là thấy được.

Bởi vì nam nhân mang vết sẹo dữ tợn trên mặt đã sải bước cuồng ngạo đi tới.
"Ngươi muốn làm gì?" Mai Tử Trọng đứng lên, chắn trước người Thương Tử Tô.
Nhưng nam nhân kia chỉ lạnh lùng liếc hắn, đột nhiên đánh một chưởng vào ngực Mai Tử Trọng, đánh bay thân thể hắn, lập tức trong miệng hắn trào ra máu tươi.
"Tử Trọng!"
"Sư huynh!"
Lâu Xuyên Bách và Thương Tử Tô đồng thanh lo lắng hô.
Thương Tử Tô muốn đi qua, lại bị nam nhân một tay bắt lấy, kéo tới bên người gã.
"Súc sinh buông tay!" Lâu Xuyên Bách nôn nóng vạn phần, đánh tới nam nhân.
Lại bị nam nhân nhấc một chân lên, đá trúng hộc máu.
Đột biến như vậy, khiến đại điện trở nên hoảng loạn.
Nam nhân chỉ mang theo nụ cười tàn nhẫn, nói với Hoa Thương Truật đang đứng vui xem diễn ở cửa: "Nữ nhân này, ta muốn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui