Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đột nhiên trong mắt Thương Tử Tô hiện lên ý muốn chết, nàng bò dậy khỏi giường, đột nhiên lao vào tường.
Nhưng còn chưa đụng tới vách tường, nàng cảm thấy da đầu bị người dùng lực kéo đi.
Cả người bay ngược trở về, lần nữa trở xuống giường.
"A...!" Thương Tử Tô ăn đau kinh hô.
"Tiện nhân, muốn chết?" Nam nhân đột nhiên bổ nhào lên, gắt gao ngăn chặn Thương Tử Tô.
Gã ngồi lên người Thương Tử Tô, vừa cởi y phục mình lộ ra một thân cơ bắp, vừa bức bách Thương Tử Tô nhìn về phía mình, khuôn mặt thô bạo: "Tiện nhân, muốn chết cũng phải hầu hạ ta thật tốt rồi mới được chết!"
"Súc sinh! Buông ta ra!" Thương Tử Tô liều mạng giãy giụa, nhưng không làm nên nổi chuyện gì, ngược lại khiến nam nhân hứng thú hơn nữa.
Xoẹt!
Thương Tử Tô cảm giác ngực chợt lạnh, gió lạnh mãnh liệt ùa vào.
Ánh mắt nàng đảo qua, nhìn thấy vạt áo mình bị nam nhân thô bạo xé mở, lộ ra da thịt tuyết trắng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng bao vây nàng xuống vực sâu.
"Thật trắng! Thật thơm!" Nam nhân kinh ngạc nhìn một mảnh ngọc sắc, say mê nói một câu, cúi đầu vào cổ Thương Tử Tô tham lam liếʍ ʍúŧ...
Hơi thở ghê tởm quẩn quanh chóp mũi, nam nhân tới gần khiến cả người Thương Tử Tô cứng đờ.
Chân tay nàng bị cố định chặt chẽ, một tia phản kháng cũng không có, chỉ có thể tùy ý nam nhân làm.
'Không muốn! Không muốn! Không muốn!'
Thương Tử Tô không ngừng khóc trong lòng, nước mắt khuất nhục chảy ra thấm ướt sợi tóc.
Nàng thề, nếu có thể sống sót, nàng nhất định đem nam nhân khiến nàng khuất nhục ra bầm thây vạn đoạn!
Thù hận tràn ra đáy mắt.
'Chúng ta là đệ tử Dược tháp, vì sao không cần độc?' Lời Mộ Khinh Ca đã từng nói đột nhiên lóe lên đầu Thương Tử Tô.
Giờ phút này, nàng hối hận vạn phần.
Nàng nên sớm nghe Mộ Khinh Ca nói, trữ độc trong người.
Cho dù là rắc chút độc phấn lên móng tay, y phục, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh bây giờ.
Độc, nàng có.
Nhưng đều bị nàng đặt vào túi Càn Khôn, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Mà hiện giờ nàng mất đi linh lực, ngay cả túi Càn Khôn cũng không mở được, làm thế nào lấy được độc ra bảo vệ mình?
'Chẳng lẽ hôm nay, ta phải chịu nhục ở đây sao? Mộ sư đệ, đệ ở đâu..." Thương Tử Tô cảm nhận tiếng hô hấp thô lỗ bên tai, thống khổ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
...
'Những người này là...'
Mộ Khinh Ca ẩn thân sau thụ ốc, ngưng mắt nhìn người tuần tra ăn mặc đặc biệt.
Những người này rất rõ ràng không phải người Dược Tháp.
Nhưng phục sức trên người bọn chúng đều giống nhau, trước ngực đều thêu huy hiệu y như đúc, hình như đến từ một chỗ.
Nhìn ánh mắt và cử chỉ bọn chúng, xem ra là những kẻ thường liếm máu trên đao.
Cũng may thực lực mấy tên này không cao.
Theo Mộ Khinh Ca thấy, thậm chí có chút cao thấp không đều.
Một đội tuần tra, có Hoàng cảnh cũng có Xích cảnh, kẻ dẫn đầu còn là Hoàng cảnh đỉnh.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, lúc đội tuần tra đi ngang qua người mình, nàng lặng yên không tiếng động bắt một kẻ đi cuối cùng.
Người nọ đột nhiên bị bắt, đang muốn kêu to, lại cảm thấy phần cổ yếu hại bị một thanh chủy thủ bén nhọn đặt lên.
"Các ngươi là ai?" Tiếng nói lạnh nhạt thăm dò từ phía sau, rất có tư thế không hợp tác sẽ một nhát cắt đứt yếu hầu.
Người bị bắt không dám kêu loạn.
Hắn chỉ có tu vi Hoàng cảnh sơ giai, sao có thể đấu lại khí thế Mộ Khinh Ca cường đại? Hắn lắp bắp nói: "Chúng ta là người Kinh Môn."
Kinh Môn?
Mộ Khinh Ca nhíu mày, hoàn toàn không có ấn tượng.
"Các ngươi tới Dược Tháp làm cái gì?" Mộ Khinh Ca không tra xem bối cảnh đám này, mà trực tiếp hỏi vào vấn đề.
"Ta...!Ta cũng không biết.
Chúng ta đi theo Môn chủ tới đây, mọi chuyện đều là Môn chủ phân phó..." Người bị bắt khóc nức nở.
Đáp án này cũng không thể làm Mộ Khinh Ca vừa lòng.
Biểu cảm nàng trở nên lạnh buốt.
Nàng lại hỏi: "Dược Tháp xảy ra chuyện gì?"
"Bọn hắn đều...!đều bị Hoa viện trưởng bắt lại hạ độc, nhốt vào trong đại điện..." Người bị bắt ấp a ấp úng nói ra những gì mình biết.
'Hoa Thương Truật!'
Mộ Khinh Ca híp mắt, khóe mắt hiện lên lãnh quang.
"Nhân số các ngươi, thực lực." Mộ Khinh Ca hỏi thêm.
"Ta...!Chúng ta ở đây có bốn trăm người, đại bộ phận thực lực đều ở Hoàng cảnh, Lục cảnh.
Số ít ở Thanh cảnh và Lam cảnh.
Môn chủ chúng ta là cao thủ Tử cảnh tuyệt thế.
Bên ngoài Tang Chỉ thành còn có sáu bảy trăm người." Vì mạng sống, người bị bắt vô cùng phối hợp.
Mộ Khinh Ca nghe đến ánh mắt lạnh xuống.
Thực lực như vậy, khó trách dám đánh chủ ý Dược tháp.
Chỉ sợ, Hoa Thương Truật hợp tác với bọn chúng là vì thực lực đám này đã xem như là rất lợi hại ở trong tam đẳng quốc.
"Ngươi còn biết cái gì?" Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi.
"Ta...!Ta không biết gì hết...!Môn chủ muốn dẫn dắt chúng ta thống nhất tam đẳng quốc...!Ta thật sự không biết..." Người bị bắt hoảng loạn nói.
'Thống nhất tam đẳng quốc?' Mộ Khinh Ca cười lạnh khinh thường.
Đột nhiên, nàng cứa một nhát lên cổ người bị bắt, trực tiếp chặt đứt khí mạch sinh cơ hắn.
Sau đó, nàng đi tới đại điện giam giữ người.
Nàng thật không biết, ở tam đảng quốc còn ẩn giấu một đám gia hỏa dã tâm bừng bừng như vậy.
Rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, dám thống nhất toàn bộ tam đẳng quốc?
Mà Hoa Thương Truật, sắm vai nhân vật gì trong đó?
Lấy tốc độ của Mộ Khinh Ca, căn bản không ai phát hiện ra nàng.
Càng thâm nhập, nàng phát hiện đệ tử Kinh Môn càng nhiều.
Thực lực so với lúc trước vừa gặp, cao hơn một ít.
Đặc biệt người canh gác bốn phía đại điện chừng hai trăm người, cơ hồ là một nửa lực lượng người Kinh Môn tiến vào Dược Tháp.
Trong đó có một tên Lam cảnh trung giai tọa trấn.
Thời điểm Mộ Khinh Ca tới, vừa lúc nhìn thấy một số đệ tử Dược Tháp bị người Kinh Môn ép đi theo Hoa Thương Truật rời khỏi.
Mộ Khinh Ca không nhảy ra ngăn cản, chờ bọn họ đi xa mới đi vào đại điện.
Người Kinh Môn trông giữ đại điện không tạo thành uy hiếp với Mộ Khinh Ca.
Nàng lặng yên không tiếng động đi vào cửa đại điện, nhìn lướt qua những đệ tử Kinh Môn đưa lưng về phía nàng, lách mình qua khe hở cửa đóng.
Nàng vừa xuất hiện, người trong đại điện đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Mộ sư đệ!"
"Mộ sư huynh!"
Tiếng động kinh ngạc nổi lên bốn phía, nhưng đều ăn ý khống chế âm lượng.
Mộ Khinh Ca dựng lên tư thế muốn bọn họ im lặng, nhanh chóng tìm thấy mấy người huynh muội Vệ gia, còn có Thủy Linh, Phục Thiên Long trong đám người.
Nhưng khi nàng thấy rõ người bị bọn họ ôm trong lòng, hai mắt bỗng co rụt lại, nhanh chóng bịt kín một tầng hàn băng.
Nháy mắt, nàng đã tới trước mặt họ.
"Mộ Ca, huynh rốt cuộc tới rồi! Hu hu hu!" Nhìn thấy Mộ Khinh Ca, Vệ Quản Quản kích động khóc lên.
Hai tay Mộ Khinh Ca phân biệt bắt mạch cho Lâu Xuyên Bách và Mai Tử Trọng đã ngất, ngước mắt hỏi Vệ Kỳ: "Sao lại thế này?"
"Là kẻ do Hoa Thương Truật mang đến làm ra! Kẻ đó hình như có lai lịch không nhỏ!" Vệ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Khinh Ca hơi chau mày, nàng cảm nhận được trong cơ thể Lâu Xuyên Bách và Mai Tử Trọng không chỉ có độc tố, còn có nội thương rất nặng.
Lấy ra hai bình dược từ trong lòng, Mộ Khinh Ca đổ ra hai viên, để cho Vệ Kỳ và Phục Thiên Long đút họ ăn.
Sau đó lại lấy ra ba bình đan dược, rồi thêm một bình nữa đưa cho Thủy Linh, phân phó: "Đan dược này có thể giải độc, chia cho mọi người ăn."
Thủy Linh lập tức hành động, không ít đệ tử cũng lên hỗ trợ.
Mọi người ăn ý hạ thấp thanh âm, sợ bị người trông giữ bên ngoài phát hiện.
Thủy Linh chia đan dược trong bình xong, tự mình cầm một bình đưa tới trước mặt các trưởng lão hộ tháp, giải độc cho họ.
Mộ Khinh Ca quét một vòng, nói với mọi người: "Hiện tại địch nhiều ta ít, sau khi mọi người giải độc, tùy thời mà động.
Triệu sư huynh đã phái người điều binh, Hạ trưởng lão tổng viện cũng ở đây, cho nên mọi người không cần lo lắng.
Các người sẽ không sao."
"Thật sự! Thật tốt quá!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
"Thế là chúng ta được cứu rồi!"
Mấy vị trưởng lão hộ tháp sau khi ăn giải độc đan, cảm giác linh lực đình trệ trong cơ thể chậm rãi biến mất, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Một người trong đó đứng lên, khom người với Mộ Khinh Ca, hỏi: "Binh lực Ngu quốc khi nào mới đến?"
Mộ Khinh Ca trả lời: "Ít nhất còn cần hai ngày."
Đáp án này khiến người trong đại điện lại bắt đầu hoảng loạn.
Mộ Khinh Ca nhăn mi.
Hộ tháp trưởng lão kia thở dài nói: "Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Hoa Thương Truật phản nghịch kia đưa ra.
Nếu hôm nay không ai quy thuận lão, lão sẽ thả cho người bên ngoài tiến vào, gϊếŧ mọi người."