Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ba quốc, dãy núi trùng điệp.
Trong tam đẳng quốc vẫn luôn lưu truyền một câu hình dung thế này về địa thế Ba quốc.
Đường xấu khó đi, khó như lên trời!
Ba quốc nhiều núi, con đường gập ghềnh, khắp nơi đều là vách núi vách đá.
Hơi không cẩn thận là sẽ mất mạng như chơi, còn có vô số độc trùng mãnh thú hoành hành ngang ngược.
Độ khó đã có thể sánh với lên trời rồi, qua đó thấy được địa thế hiểm trở Ba quốc.
Có lẽ cũng chính bởi vì vậy, Ba quốc mới có thể dùng hình thức đặc thù tồn tại trong tam đẳng quốc.
Giữa khoảng cách các bộ lạc với nhau thường cách mấy ngọn núi mấy dòng sông, muốn đánh nhau cũng không tiện đánh.
Hao tài tốn của còn không bằng tự chia đất phong hầu quản lý thì tốt hơn.
"Mộ Ca mau xem, bên kia là Bát Hoang lĩnh." Phục Thiên Long chỉ về hướng dãy núi sâu hun hút, nói với Mộ Khinh Ca đứng bên cạnh.
Mộ Khinh Ca trông về phía xa.
Ngoại trừ núi vẫn là núi.
Sương mù dày đặc che khuất dãy núi chân thật, rồi lại tăng thêm vài phần cảm giác thần bí.
Sau khi biết được tin về Bát Hoang Hư Không Viêm ở Ba quốc, Mộ Khinh Ca lên đường khởi hành tới Ba quốc trước.
Lúc sắp đi, Hạ Vô tới tìm nàng hỏi chuyện về viện trưởng mới của phân viện.
Người ta thường nói nâng hiền không tránh thân, Mộ Khinh Ca không chút do dự chọn Lâu Xuyên Bách tới kế nhiệm viện trưởng phân viện Dược Tháp.
Về phần kiểm tra khảo thí xuất Tháp, Hạ Vô nói cho nàng, hiện giờ nàng đã là trưởng lão Dược Tháp, căn bản không cần khảo thí xuất Tháp, giúp nàng giảm không ít chuyện.
Thời điểm nàng rời đi, Thương Tử Tô đã tốt lên nhiều, cũng tiếp nhận sự thật nàng là nữ tử.
Chỉ là hiện tại mỗi lần nhìn nàng đều dùng ánh mắt nghiên cứu và tò mò, nhìn đến nàng cảm thấy quái quái.
Lần này tiến vào Ba quốc, Phục Thiên Long tự nguyện dẫn đường, nói là thuận tiện về nhà báo bình an.
Thủy Linh thì tiếp tục ở lại phân viện học tập.
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, không từ chối ý tốt của Phục Thiên Long.
Có người quen dẫn đường, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Lại nói, Phục Thiên Long đi phân viện vốn là bồi Thủy Linh, không phải thật sự muốn học thuật luyện đan.
Cho nên đoạn thời gian chậm trễ này không đáng lo ngại.
"Ta thật không nhìn ra núi này có gì khác." Thu lại ánh mắt nhìn phía xa, Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ lắc đầu.
Phục Thiên Long không chê cười nàng, mà cất giọng thông cảm: "Người bên ngoài lần đầu tiên tiến vào Ba quốc thường sẽ hoang mang, rất khó phân biệt các ngọn núi khác nhau ở đâu."
"Cần bao lâu có thể tới Bát Hoang lĩnh?" Mộ Khinh Ca hỏi thẳng vào vấn đề.
Phục Thiên Long cười nói: "Chúng ta có thể nhìn tới từ đây, nhưng thực tế Bát Hoang lĩnh rất xa.
Cái này gọi là 'nhìn núi làm ngựa chết', phỏng chừng không đến mười ngày nửa tháng là không tới nơi được.
Bây giờ đến Ba quốc rồi, không bằng ngươi cùng ta về Hổ tộc trước, nghỉ ngơi mấy ngày, cũng tiện cho ta trở về hỏi thăm tình huống của Bát Hoang Hư Không Viêm, Sau đó ta lại dẫn ngươi đi cũng không muộn."
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được."
Hai người thuận theo con đường gập ghềnh tiến vào đường núi coi như rộng rãi, nhưng lại quanh co khúc khuỷu, rồi đi lên đi xuống sườn núi không ngừng.
"Hổ tộc cách đây rất gần?" Mộ Khinh Ca hỏi thiếu tộc trưởng Hổ tộc bên cạnh.
Phục Thiên Long nhoẻn miệng, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: "Cũng coi như gần, đại khái mất ba bốn ngày."
Ba bốn ngày, quả thực không tính là xa.
Mộ Khinh Ca yên lặng tính toán trong lòng.
Dọc đường có Phục Thiên Long dẫn đường, Mộ Khinh Ca không cần lo lắng lạc đường nguy hiểm.
Ngược lại trên đường có ít hoa độc cỏ độc, còn có một số dược liệu khiến nàng cảm thấy hứng thú, sưu tầm không ít để vào không gian, chuyên môn mở một mảnh đất ra gieo trồng.
Giữa trưa ngày thứ tư, Mộ Khinh Ca đi theo Phục Thiên Long rốt cuộc thấy được bóng dáng bộ lạc.
Hổ tộc là bộ lạc lớn có thực lực mạnh mẽ nhất trong số rất nhiều bộ lạc.
Hiện giờ Đại Tư Tế Ba quốc cũng do người Hổ tộc đảm nhiệm.
Lúc trước ở Ly quốc, Mộ Khinh Ca đã từng gặp mặt hắn một lần.
Dọc theo đường đi, Mộ Khinh Ca đã đi qua một vài bộ lạc.
Nhưng đều có quy mô nhỏ, giống như thôn trại hoặc là hương trấn của nước khác.
Nhưng bộ lạc Hổ tộc lại có quy mô thành trì cực lớn.
Mộ Khinh Ca đứng trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống sông ngòi chân núi dưới đất bằng.
Bỗng thấy một thành trì được xây dựng nên, trong lòng có chút kinh ngạc cảm thán.
Thành trì này từ đất bằng kéo đến trên núi, tầng tầng lớp lớp giống như lâu đài nhiều tầng.
Thậm chí bên ngoài thành trì còn có một số người cư trú, có ở trên núi, cũng có dưới chân núi.
"Người Hổ tộc chúng ta, đại bộ phận đều ở trong thành.
Một số thì ở ngoài thành, tu sửa thành phòng ở vây quanh thành trì, một phần là người Hổ tộc, một phần là các bộ lạc nhỏ phụ thuộc vào Hổ tộc." Phục Thiên Long giới thiệu cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng, nhẹ gật đầu: "Hoàn cảnh ở đây rất tốt, phong cảnh hợp lòng người."
Phục Thiên Long dẫn theo Mộ Khinh Ca đi vào thành, vừa đi đường vừa nói với nàng: "Bộ lạc Hổ tộc cách thủ đô Ba quốc rất gần, cũng mất một hai ngày đi đường.
Nếu có thời gian, ngươi có thể đi nhìn xem.
Nơi đó khác với thủ đô của nước khác, là trái tim của Ba quốc, nơi trong lòng của những người hành hương.
Các Tư Tế bộ lạc đều lấy chuyện có thể đi vào nơi đó làm vinh dự.
Tất cả ở đó đều miễn phí, ăn uống chi phí, chỗ ở, đều không cần tiền."
"Tốt vậy sao?" Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Phục Thiên Long gật đầu nói: "Ừm, bởi vì phí chi tiêu ở nơi đó đều do các bộ lạc quyên tặng, cho nên cũng coi như là lấy từ dân dùng cho dân."
"Lấy từ dân, dùng cho dân." Mộ Khinh Ca thì thầm, không khỏi mỉm cười.
Những lời này nàng thường xuyên nghe được ở kiếp trước, nhưng chân chính có thể làm được chỉ có số ít.
Không ngờ sau khi xuyên tới đây, nàng còn thấy được ngôn luận dạng này ở dị thế.
Bên ngoài thành trì Hổ tộc cũng không có lính gác, giữa bọn họ dường như đã quen thuộc lẫn nhau, không cần kiểm tra hay dò xét.
"Thiếu tộc trưởng ngài đã về rồi!"
"Thiếu tộc trưởng về rồi!"
Người ở phụ cận thành vừa thấy Phục Thiên Long, kích động cả lên.
Bọn họ cũng tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca, nhưng không mạo muội đi hỏi.
Phục Thiên Long về đây, hình như được giải phóng thiên tính, không chất phác và trầm mặc như ở phân viện Dược Tháp, cả khuôn mặt đều tươi cười, không ngừng chào hỏi người xung quanh.
"Thiếu tộc trưởng nhà ngươi coi bộ rất thân dân nha." Mộ Khinh Ca trêu ghẹo nói.
Phục Thiên Long hiếm khi ngượng ngùng vò đầu: "Phần lớn đều là trưởng bối nhìn ta lớn lên, hoặc là đồng bọn cùng ta lớn lên, không tiện bưng cái giá thiếu tộc trưởng ra lắm."
Mộ Khinh Ca hiểu gật đầu.
Lúc này, một thiếu nữ Hổ tộc như chim sơn ca vọt tới bên cạnh Phục Thiên Long, vẻ mặt vui sướng: "Thiên Long ca, huynh đã về rồi!"
Phục Thiên Long sửng sốt, nhìn thiếu nữ cười nói: "Là Bách Thảo à! Một thời gian không gặp, càng ngày càng xinh đẹp."
Thiếu nữ tên Bách Thảo lộ vẻ thẹn thùng, ngón tay cuốn lấy đuôi tóc mình, xấu hổ nói: "Thiên Long ca lại trêu ghẹo người ta." Nói xong, ánh mắt nàng lại bay tới Mộ Khinh Ca, đột nhiên cả người ngẩn ra, trong mắt bắn ra kinh diễm, trực tiếp hỏi: "Tiểu ca ca thật tuấn tú! Huynh là bằng hữu của Thiên Long ca sao?"
"Bách Thảo!" Phục Thiên Long giận trừng Bách Thảo, chuyển mắt giải thích với Mộ Khinh Ca: "Ngươi đừng để ý, thiếu nữ Ba quốc chúng ta đều nhiệt tình ngay thẳng.
Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Bách Thảo không có tâm mạo phạm."
Bách Thảo nghịch ngợm le lưỡi, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca không hề che giấu nhiệt tình.
Mộ Khinh Ca cười cười, cũng không để ý.
Dân tộc Ba quốc đông đảo, nhưng đều có một đặc điểm là đối đãi khách nhân rất nhiệt tình.
Điểm này nàng biết rõ.
Đi theo thiếu tộc trưởng Phục Thiên Long cả đoạn đường, nàng đã sớm lĩnh giáo sự nhiệt tình này.
Đuổi Bách Thảo đi, Phục Thiên Long trực tiếp dẫn Mộ Khinh Ca tới một kiến trúc được dựng nên từ gỗ rồi dừng lại: "Ta biết trong lòng ngươi sốt ruột chuyện Bát Hoang Hư Không Viêm, cho nên không dám chậm trễ thời gian của ngươi.
Nơi này là nhà của tộc lão chúng ta, xem như là người có bối phận cao nhất trong Hổ tộc, cũng biết rất nhiều chuyện chúng ta không biết.
Ban đầu ta biết đến Bát Hoang Hư Không Viêm cũng là từ chỗ ông ấy."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, thêm vài phần chờ mong đối với người mình sắp gặp.
"Tộc lão, con đã trở về."
Tiến vào nhà gỗ, Phục Thiên Long cung kính nói với một lão nhân dáng người gầy ốm, đang đưa lưng về phía bọn họ.
Mộ Khinh Ca liếc mắt đánh giá, lão nhân trước mắt cho nàng cảm giác đã đến tuổi xế chiều, hơi thở mong manh.
"Khụ khụ...!Thiên Long về đấy à." Thanh âm lão nhân khàn khàn truyền đến, không nghe rõ, rồi lại tràn đầy tang thương.