Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Vâng." Phục Thiên Long đi tới, quỳ gối bên cạnh, thật cẩn thận vuốt thuận lưng ông.
Tộc lão Hổ tộc nghỉ ngơi một hồi, mới thở ra từ tốn, cảm khái: "Còn mang đến một vị tiểu hữu, không tồi không tồi.

Lần này con về là đúng rồi, muộn nữa chỉ sợ ta không đợi được con."
"Tộc lão, ngài nói cái gì đó?" Phục Thiên Long cuống quít nói.
Bàn tay khô gầy già nua chậm rãi nâng lên, lắc lắc: "Mệnh số đã tận, Thần Ma còn chạy không khỏi, huống chi là phàm nhân chúng ta?"
Thần Ma!
Mộ Khinh Ca giật mình, lại nghe được chữ 'Thần Ma' này từ một lão nhân ở Hổ tộc, nàng không biết hình dung thế nào.

Hay là vị tộc lão này thật sự biết một ít chuyện về hai tộc Thần Ma.
"Tiểu hữu muốn hỏi cái gì, thì hỏi đi." Thanh âm tộc lão chậm rãi truyền đến, lôi Mộ Khinh Ca trở lại suy nghĩ.
Ý ông muốn nói, nếu Mộ Khinh Ca không hỏi, sẽ không có cơ hội hỏi nữa.
Mộ Khinh Ca chớp mắt, nghĩ nghĩ, cung kính hành lễ với bóng lưng tộc lão.

Sau đó mới nói: "Vãn bối là vì Bát Hoang Hư Không Viêm mà đến."
"Bát Hoang Hư Không Viêm à..." Tộc lão thấp giọng lặp lại lời Mộ Khinh Ca, phảng phất như lâm vào hồi ức xa xôi.
Mộ Khinh Ca cũng không cấp bách, kiên nhẫn chờ.
Phục Thiên Long lại có chút nóng vội, nói với tộc lão: "Tộc lão, Bát Hoang Hư Không Viêm đối với Mộ Ca rất quan trọng, nếu ngài biết chút gì, thì nói cho hắn đi."
Bàn tay khô gầy chậm rãi dừng trên vai Phục Thiên Long, vỗ nhẹ hai cái.
Tuy Mộ Khinh Ca không nhìn thấy biểu tình tộc lão, nhưng có thể đoán được đây là một ông lão hiền từ.

Đương nhiên sự hiền từ của ông không nhằm vào nàng, mà hướng về Phục Thiên Long.
Giây lát, tộc lão mới mở miệng, kể ra từ nơi sâu thẳm trong ký ức: "Thật lâu trước kia, ta không nhớ được là chín trăm năm, hay là một ngàn năm.

Chỉ là nhớ rõ, lúc ấy ta còn rất nhỏ, có một ngày, một cỗ ánh sáng mãnh liệt dừng trên một ngọn núi đơn độc.

Ngọn núi kia về sau gọi là Bát Hoang lĩnh.

Ánh sáng đó một mực quanh quẩn ước chừng ba tháng, dũng sĩ trong tộc đến điều tra, nhưng đều không trở về.

Phụ thân ta lúc ấy là đệ nhất dũng sĩ trong tộc, khi ông hành hương trở về nghe thấy chuyện này, liền xung phong nhận việc điều tra, hơn nữa tìm kiếm những dũng sĩ mất tích rơi xuống.

Ông vừa đi chính là một tháng, khi trở về, làn da đều bị bỏng cháy, hơi thở thoi thóp.

Lúc lâm chung, ông chỉ nói một câu 'Bát Hoang Hư Không Viêm' rồi chết.

Hóa thành một mảnh hư vô ngay trước mắt tộc nhân, dường như bị hư không cắn nuốt."
Nói xong đoạn lịch sử này, tộc lão lại ho khan mãnh liệt vài tiếng.
Không khí trong phòng bỗng có chút áp lực.
Biểu tình Mộ Khinh Ca cũng trở nên ngưng trọng.
Đợi tộc lão thuận khí, mới hỏi: "Tiểu hữu, ngươi biết Bát Hoang Hư Không Viêm lợi hại không?"
Mộ Khinh Ca ngước mắt, mím môi nghĩ, nói thật: "Không phải rất rõ." Trên bảng xếp hạng của Hàn Thải Thải, không miêu tả nhiều về năm cái tên dị hỏa xếp đầu.
Mà lúc trước nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ đụng phải Bát Hoang Hư Không Viêm, cho nên không đi điều tra.
Nghiêm khắc mà nói, lần này nàng tới tìm Bát Hoang Hư Không Viêm, chỉ vì muốn kiếm thêm cơm ăn cho Nguyên Nguyên thôi.

Nguyên Nguyên muốn trưởng thành, thì phải không ngừng cắn nuốt càng nhiều dị hỏa, đề cao năng lực và cấp bậc của mình.
Tộc lão thở dài, như trách cứ Mộ Khinh Ca cái gì cũng không rõ mà đã dám đến đây đánh chủ ý vào Bát Hoang Hư Không Viêm.
Nhưng, vẫn nói những điều mình biết ra: "Trước khi phụ thân chết nói câu kia, vẫn luôn bị ta ghi tạc chặt chẽ đáy lòng.

Sau lại thấy được ánh sáng biến mất, vì muốn nhắc nhở tộc nhân trong tộc, nên mới đặt tên nơi đó là Bát Hoang lĩnh.

Sau khi ta lớn lên, vẫn luôn canh cánh trong lòng với Bát Hoang Hư Không Viêm, nên nghĩ mọi cách tìm hiểu.

Tin tức biết được không nhiều, nhưng cũng đủ dùng."
Nói đến đây, tộc lão dừng một chút, như đang sắp xếp lại từ ngữ.

Một lát sau, ông mới nói: "Bát Hoang Hư Không Viêm, ngọn lửa của nó mang theo năng lực hư không."
Khi tộc lão nói ra những lời này, ngữ khí mang theo vài phần sắc bén.

Phục Thiên Long thấy trong đôi mắt ông chiết xạ ra tia sáng lạnh lẽo.
"Ngọn lửa mang theo năng lực hư không?" Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, không hiểu lắm chân ý của lời này.
Tộc lão gật đầu: "Một khi bị nhiễm ngọn lửa của nó, sẽ khó có thể thoát khỏi.

Nó sẽ làm bỏng rát da ngươi, cắn nuốt máu thịt ngươi, sau đó thiêu đốt cả da lẫn xương ngươi thành tro bụi, bị hư không cắn nuốt, hóa thành chất dinh dưỡng cho nó."
Phục Thiên Long nghe thấy mà lạnh cả sống lưng, sắc mặt biến hóa nói với tộc lão: "Tộc lão, Bát Hoang Hư Không Viêm khủng bố vậy sao?"
Tộc lão cười lạnh lùng: "Tính là gì? Càng đáng sợ chính là, ngọn lửa đó không có màu sắc, không có độ ấm, chạm vào lúc nào cũng không biết.

Dù ngươi có cẩn thận thế nào, đều sẽ bị ngọn lửa lây dính."
"Quả nhiên là lợi khí đánh lén!' Mộ Khinh Ca tán thưởng trong lòng không thôi.
Thủ đoạn như vậy đúng là khiến người ta thèm muốn.
Đột nhiên, thanh âm tộc lão hơi nghiêm khắc truyền đến: "Đáng sợ như vậy, ngươi vẫn muốn đi tìm Bát Hoang Hư Không Viêm sao?"
Mộ Khinh Ca ngẩn ra, câu môi nói: "Tộc lão yên tâm, vãn bối sẽ không hành sự lỗ mãng." Những lời này đều không phải nói cho có lệ.

Manh Manh từng nói, giữa dị hỏa chiến đấu, nàng không tham dự được.
Cho nên nhiệm vụ của nàng là tìm được Bát Hoang Hư Không Viêm, sau đó có thể cắn nuốt nó hay không thì phải xem bản lĩnh Nguyên Nguyên.
"Hầy..." Mộ Khinh Ca trả lời, làm tộc lão thở dài một tiếng.
Dường như với độ tự tin cố chấp của Mộ Khinh Ca, khiến ông thất vọng.
"Tộc lão, ngài còn biết cái gì thì cứ nói cho Mộ Ca đi.

Hắn rất lợi hại, vận khí cũng rất tốt, sẽ không có chuyện gì." Phục Thiên Long nói thay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghe đến mà không nhịn được giựt mi mắt.
Nhưng lại không thể không thừa nhận...!Được rồi, đúng là vận khí nàng không tồi!
Tộc lão hình như muốn nhúc nhích một chút, nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên động tác.

Hồi lâu, ông mới nói: "Quả thực Bát Hoang Hư Không Viêm ở ngay bên trong Bát Hoang lĩnh, hơn nữa đã ngủ say gần ngàn năm.

Vì sao lại vậy, theo ta phân tích, chỉ sợ là gặp phải trận chiến quá lớn khiến nó bị thương nặng, mới không thể không ngủ say để khôi phục.

Khi nào nó sẽ tỉnh, thực lực ra sao, ta không rõ lắm."
Bị thương ngủ say?
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe.

Nàng nhớ rõ lúc trước Hàn Thải Thải cũng nói Hỏa Vân Dương Viêm bởi vì đánh nhau với dị hỏa nên mới bị thương phải ngủ say.
Bát Hoang Hư Không Viêm cũng bị thương ngủ say? Trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ hai dị hỏa chúng nó đánh nhau, kết quả lưỡng bại câu thương?
Thời gian đâu? Thời gian đối chiếu được không?
Ngàn năm, ngàn năm trước Lạc Nhật hoang nguyên còn chưa tồn tại...
Đôi mắt Mộ Khinh Ca ngày càng sáng.

Lúc trước Hàn Thải Thải từng kể những truyền thuyết liên quan đến Lạc Nhật hoang nguyên chậm rãi hiện lên trong đầu nàng, lại kết hợp với lời kể của tộc lão về Bát Hoang Hư Không Viêm.
Hai dị hỏa này xuất hiện từ ngàn năm trước, chỉ là một tên ở Lạc Nhật hoang nguyên, một tên ở dãy núi Ba quốc.
Hai dị hỏa đều bị thương đến suy yếu, phải ngủ say để dưỡng sức.
Rất nhiều trùng hợp, có khả năng là chân tướng ngàn năm trước.

Đánh nhau với Hỏa Vân Dương Viêm, hẳn chính là Bát Hoang Hư Không Viêm.
Bát Hoang Hư Không Viêm xếp hạng phía trên Hỏa Vân Dương Viêm, lẽ ra sẽ không lưỡng bại câu thương.
Nhưng có một khả năng có thể san bằng sự sai biệt này.

Hỏa Vân Dương Viêm đã tiến vào thời kỳ suy vong, vậy hẳn ngàn năm trước nó đang ở kỳ trưởng thành.

Nó có thể đấu với Bát Hoang Hư Không Viêm đến ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, chỉ có thể giải thích là lúc ấy Bát Hoang Hư Không Viêm còn chưa tới kỳ trưởng thành...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui