Edit: Diệp Lưu Nhiên
Sứ giả Nhung quốc vô cùng lúng túng, dứt khoát quăng vỡ cái bình: "Ngươi nói đi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm chủ, đều được."
Bộ dáng cứng cổ, cứ như Mộ Khinh Ca đang ép hắn phải đi thắt cổ tự sát vậy.
Muốn gì ở Nhung quốc?
Mộ Khinh Ca cẩn thận tìm tòi, phát hiện đúng là không cần cái gì.
Trước khi xuất phát, nàng đã thu được tình báo, nói Nhung quốc đã hủy bỏ lệnh truy nã nàng.
Hiện giờ, nàng còn có thể muốn gì ở Nhung quốc?
Vấn đề này không chỉ khổ cho sứ giả Nhung quốc, mà cũng khổ cho Mộ Khinh Ca.
'Ài, muốn đồ vật từ người khác, khó thật!'
Đột nhiên, ánh mắt Phượng Vu Phi chợt lóe, tới bên cạnh Mộ Khinh Ca thấp giọng nói bên tai nàng, rồi thối lui.
Lập tức, ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời, nhoẻn miệng cười: "Một khi đã vậy, không bằng Nhung quốc cho chúng ta một năm thu thuế đi.
Ai bảo tam đẳng quốc chúng ta nghèo nàn đây?"
Một năm thu thuế của Nhung quốc, là có bao nhiêu?
Khoản doanh thu này, ở trong tam đẳng quốc sẽ mang đến thay đổi gì? Chủ yếu là, nếu sau khi sứ giả Nhung quốc trở về, hoàng đế biết hắn đã ném đi một năm thu thuế, vậy kết cục hắn sẽ thế nào?
"Cái gì? Một năm thu thuế! Ngươi có biết Nhung quốc một năm thu nhập từ thuế có bao nhiêu không? Cư nhiên dám công phu sư tử ngoạm! Huống chi chuyện này ta căn bản không làm chủ được!" Sứ giả Nhung quốc lập tức phản bác.
Mộ Khinh Ca lại quay đầu, mắt cong như trăng khuyết nhìn hắn: "Ta chỉ cần cái này.
Ngươi không làm chủ được, thì có thể xin chỉ thị từ hoàng thượng các ngươi.
Hoặc là ngươi giao một năm thuế thu nhập, hoặc là rời khỏi hội Lâm Xuyên lần này."
Rời khỏi hội Lâm Xuyên!
Vậy càng không thể!
Sứ giả Nhung quốc nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Khinh Ca.
Hoàng Phủ Hoán đột nhiên gật đầu nói: "Chủ ý này không tồi.
Nếu luyến tiếc thuế thu nhập, vậy thì rời khỏi cạnh tranh đi, cũng bớt chút máu tanh.
Phụ hoàng, ngài xem thế nào?"
Nguyên hoàng cũng gật đầu: "Ừm, cứ quyết định vậy đi.
Sứ giả Nhung quốc, ngươi đi viết thư cho hoàng đế các ngươi.
Trẫm phái người chuyên môn đưa đi, nhất định sẽ mang hồi âm của hoàng đế các ngươi về trước khi tổ chức hội Lâm Xuyên."
Hai cha con kẻ xướng người họa quyết định chuyện này.
Sứ giả Nhung quốc tâm muốn chết đều có, đưa tin này đi, Hoàng đế còn không phải muốn mạng hắn?
Nhưng hắn không thể phản bác Nguyên hoàng thân là hoàng đế của Thánh Nguyên đế quốc.
Hoàng Phủ Hoán và Nguyên hoàng nghiêng về phía Mộ Khinh Ca, khiến mọi người kinh ngạc không biết vì sao.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại hiểu rõ, mọi thứ đều bởi vì người kia – Tư Mạch!
Tư Mạch có thể dùng thân phận Thánh Vương bệ hạ hành tẩu ở Lâm Xuyên giới, chỉ có thể nói hắn và gia tộc Hoàng Phủ có quan hệ mật thiết.
Yến hội vẫn luôn liên tục đến quá nửa đêm, sau khi mọi người đều tận hứng mới lục tục rời đi.
Mà Nguyên hoàng thì đã rời đi trước nửa đêm.
Trước khi rời đi đã chuyển lại cho Thái tử Hoàng Phủ Hoán chủ trì.
Khúc chung nhân tán (*), cung điện náo nhiệt suốt đêm rốt cuộc an tĩnh lại.
(*) Khúc chung nhân tán: Khi bài hát kết thúc, những người nghe sẽ lần lượt ra về.
Đồng nghĩa với 'tiệc tàn ngươi tan'.
Ngay khi đám người Mộ Khinh Ca chuẩn bị rời đi, Hoàng Phủ Hoán đột nhiên đi tới từ phía sau, gọi nàng: "Mộ tiểu tước gia, có thể dừng bước?"
Mộ Khinh Ca xoay người nhìn về phía hắn.
Coi như hắn không định tới tìm mình, nàng cũng sẽ ngầm gặp mặt với hắn một lần.
Vì thế nàng gật đầu, để Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi bọn họ đi về trước.
Khương Ly tò mò đánh giá Mộ Khinh Ca và Hoàng Phủ Hoán, nhỏ giọng hỏi nàng: "Các ngươi có quan hệ gì? Sẽ không phải là..."
"Chớ suy nghĩ lung tung, chúng ta mới lần đầu gặp.
Ngươi đi về trước đi." Mộ Khinh Ca nói một câu, đuổi Khương Ly rời đi.
Dịch quán bọn họ không ở cùng một chỗ, nhưng chung đường rời cung.
Khương Ly không cam lòng rời khỏi, Hoàng Phủ Hoán mới đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, vươn tay mời: "Mộ tiểu tước gia, mời."
Mộ Khinh Ca gật gật đầu, đi theo Hoàng Phủ Hoán tới Ngự hoa viên cách đó không xa.
...
Lúc này sắc trời đã dần sáng, nhóm cung nữ đã thổi tắt đèn cung đình, chỉ để lại mấy ngọn đèn mờ ảo thấp thoáng giữa vườn hoa.
Hoàng Phủ Hoán dẫn Mộ Khinh Ca đến một thủy đình hóng gió.
Đình nghỉ mát này được xây dựng giữa hồ nước, vắt ngang cây cầu nối lên bờ.
Trong hồ nước, bóng ảnh ngược lăn tăn, rất có vài phẩn cảnh đẹp ý vui.
Trên bàn tròn trong đình bày biện mấy đĩa điểm tâm và trái cây tinh xảo, còn có trà ấm giải rượu.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ đảo qua mấy thứ này, thầm nghĩ: 'Xem ra vị Hoàng Phủ Hoán này chuẩn bị thực đầy đủ.'
"Mộ tiểu tước gia, mời ngồi." Hoàng Phủ Hoán chỉ tới một ghế ngồi trong đó, cười nói.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía hắn, cũng khách khí nói: "Thái tử điện hạ quá khách khí." Dứt lời, nàng tới ngồi xuống ghế ngồi Hoàng Phủ Hoán đã chỉ.
Hoàng Phủ Hoán thay nàng rót một chén trà ấm, sau đó mới nói: "Ta biết, Mộ tiểu tước gia có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta.
Mà ta, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mộ tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca cười nói: "Ta thích nói chuyện cùng người thông minh.
Mà Thái tử điện hạ thuộc về dạng thông minh này."
Hoàng Phủ Hoán tươi cười không đổi, chậm rãi nói: "Để tỏ lòng thành ý, Mộ tiểu tước gia muốn hỏi cái gì, có thể hỏi trước.
Nếu ta biết, nhất định sẽ biết gì nói nấy."
"Đã vậy, ta sẽ không khách khí." Mộ Khinh Ca cười nói.
Thu liễm nụ cười bên khóe miệng, thần sắc Mộ Khinh Ca lạnh hơn vài phần: "Thái tử điện hạ nghe qua tên ta từ Thánh Vương bệ hạ?"
"Không sai." Hoàng Phủ Hoán gật đầu nói.
Con mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, hỏi: "Hắn nói gì với ngươi về ta?"
Trong lời này ẩn hàm mấy vấn đề.
Thứ nhất là, Tư Mạch nói về nàng trong tình huống nào.
Thứ hai là, Tư Mạch nói như thế nào về nàng.
Thứ ba là, Tư Mạch nhắc tới nàng cho Hoàng Phủ Hoán là có dụng ý gì?
Lão yêu quái kia, chỉ số thông minh của hắn gần như yêu nghiệt, nàng tuyệt sẽ không tin tưởng hắn sẽ làm chuyện vô vị.
Mà Hoàng Phủ Hoán ngồi ở trước mặt nàng cũng là người thông minh.
Nàng không tin hắn không nghe hiểu hàm nghĩa chân chính trong câu hỏi nàng.
Hoàng Phủ Hoán cười cười, bưng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm: "Người trong thiên hạ đều biết, cái chữ Hoán này là do Thánh Vương bệ hạ ban cho ta.
Ta cũng là người duy nhất trong nghìn năm qua, ở hoàng thất được vinh hạnh đặc biệt.
Nhưng kỳ thật không phải, lời đồn và sự thật vẫn có điều lệch lạc."
Mộ Khinh Ca không nghĩ tới Hoàng Phủ Hoán không trực tiếp trả lời vấn đề nàng, mà nói về chuyện của mình.
Đương nhiên, nàng cũng không thể kết luận mục đích Hoàng Phủ Hoán đột nhiên nói chuyện này là gì.
Cho nên chỉ có thể yên lặng nghe trước.
"Năm đó sau khi ta sinh ra, dựa theo truyền thống trong cung, phụ hoàng ôm ta đến Ly cung cầu Thánh Vương bệ hạ ban tên.
Ta nghe phụ hoàng nói qua, lúc ấy Thánh Vương bệ hạ đang luyện chữ.
Nghe phụ hoàng thỉnh cầu, ngài vẫn không nói chuyện, không cảm thấy hứng thú đối với chuyện ban tên cho ta giống như những huynh trưởng trước đó.
Phụ hoàng quỳ dưới đất đợi thật lâu, mà ta hình như cũng biết Ly cung không phải nơi khóc nháo, cư nhiên không khóc một tiếng.
Sau đó Thánh Vương bệ hạ luyện chữ xong, thì phất tay áo rời đi.
Phụ hoàng ta không biết ý này, chỉ có thể thất vọng đứng lên.
Lại vào lúc này thấy được trên bàn luyện chữ của Thánh Vương bệ hạ, viết một chữ 'Hoán'.
Từ đó, ta có tên." Hoàng Phủ Hoán nói xong, không khỏi cười khổ lắc đầu: "Chữ Hoán đến cùng có phải Thánh Vương bệ hạ ban tên cho ta không? Vấn đề này chỉ có Thánh Vương bệ hạ biết.
Nhưng ta lại bởi vậy mà biến thành Thái tử Thánh Nguyên đế quốc, hơn nữa địa vị không ai dao động được."
Thì ra là vậy!
Mộ Khinh Ca thầm suy đoán: 'Chữ Hoán này không phải là chữ lão yêu quái vừa vặn ghi đến đó chứ?' Lấy hiểu biết của nàng với Tư Mạch, nam nhân này nếu thật sự muốn ban tên, tuyệt sẽ không che che giấu giấu.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói suy đoán này ra.
Mà Hoàng Phủ Hoán cũng không có ý nhờ nàng hỗ trợ phân tích, tiếp tục nói: "Từ đó về sau, phụ hoàng đã nhận định Thánh Vương bệ hạ nhìn ta bằng con mắt khác, thường xuyên mượn cớ đưa ta tới Ly cung làm bạn dưới Thánh Vương bệ hạ.
Người ngoài nhìn vào, lại là một vinh sủng trời giáng."
Đưa một đứa trẻ con đi bồi Tư Mạch?
Mộ Khinh Ca thật sự bội phục dũng khí Nguyên hoàng.
Hắn không sợ đứa con trai mình đến sẽ bị Tư Mạch một tát bay chết hả?
Nghe khẩu khí của Hoàng Phủ Hoán, chắc là thời gian sống ở Ly cung không tốt lắm.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Hoán cười khổ nói: "Thực tế ta ở Ly cung, số lần nhìn thấy Thánh Vương bệ hạ hơn hai mươi năm qua, quá lắm chỉ mới ba lần.
Hai lần trước đó đều chỉ vội vàng nhìn qua.
Chỉ có lần thứ ba, là Thánh Vương bệ hạ cố ý triệu kiến ta."