Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thùng thùng thùng --!
Tiếng trống quanh quẩn không dứt ở võ đài hoàng thất Thánh Nguyên đế quốc.
Nơi thao luyện của cấm vệ quân thường ngày trở thành võ đài hoàng thất, đủ chứa mười vạn đại quân đồng thời huấn luyện.
Mấy ngày trước, võ đài được bố trí mới lại hoàn toàn.

Sáu lôi đài siêu lớn bỗng dưng xuất hiện từ mặt đất.
Dù là năm mươi người cùng thi đấu trên lôi đài, cũng sẽ không cảm thấy chen chúc.
Vị trí trung tâm cách sáu lôi đài gần nhất cũng được xây thành đài cao, phía trên có bày ghế ngồi, trái cây như khán đài quan sát.
Trên đài cao cắm quân kỳ Thánh Nguyên đế quốc, mà ở sáu lôi đài tham gia vòng thi đấu đầu tiên cắm cờ xí của sáu quốc gia.
Theo thứ tự là, Địch quốc Vũ quốc Nhung quốc của nhị đẳng quốc, Tần quốc Ly quốc Ngu quốc của tam đẳng quốc.
Cách trận đấu còn nửa giờ, ba quốc gia nhị đẳng quốc đều đã tới võ đài, đứng chờ sẵn ở trước lôi đài của mình.
Mà ba quốc gia của tam đẳng quốc lại chậm chạp không thấy bóng dáng.
Đợi một hồi, sứ giả Nhung quốc không kiên nhẫn nói: "Người tam đẳng quốc đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ là sợ thua, không dám lộ diện?"
Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên hạ mắt, khó phân vui buồn: "Chớ nóng nảy vội, cách trận đấu bắt đầu còn một đoạn thời gian."
Hắn vừa mở miệng, sứ giả Nhung quốc chỉ đành im lặng.
Chính giữa đài cao, ngồi chính là thế lực không cần thi đấu.

Hàng thứ nhất dĩ nhiên là Hoàng đế Thánh Nguyên đế quốc và Thái tử.

Hàng thứ hai chính là đại biểu ba thế lực trên đại lục Lâm Xuyên.
Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết âm thầm trao đổi ánh mắt, không dấu vết tách ra.
Ngược lại ở trường hợp quan trọng như vậy, cư nhiên không thấy thân ảnh Thái Sử Cao.
Tứ đại gia tộc ngồi ở hàng thứ ba, nhưng không có lớp trẻ tuổi ở đó.

Còn có một chỗ trống, hẳn là để lại cho Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc.

Thời gian thi đấu càng ngày càng gần.

Ngay tại thời khắc cuối cùng, Mộ Khinh Ca mới dẫn theo tam đẳng quốc khoan thai đến chậm.
Nàng và Triệu Nam Tinh, Phượng Vu Phi sóng vai đi.

Phía sau ba người bọn họ đều là năm mươi người cho mỗi bên.

Trong đó nửa số người mặc quần áo viết chữ 'thủ', nửa số người còn lại mặc quần áo viết chữ 'công'.
Ba người đến trước đài cao, hành lễ với Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên.
"Nguyên hoàng, chúng ta không tính là đến muộn chứ?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Hoàng Phủ Hạo Thiên cười nói: "Chậm thêm lát nữa, mới tính là muộn."
Mộ Khinh Ca giương môi cười, xoay người nhìn năm mươi Long Nha Vệ phía sau mình.

Dáng vẻ bọn hắn lạnh lùng, khiến nàng vừa lòng.

Ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn về phía Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, hơi gật đầu với họ.

Rồi dẫn theo người Tần quốc đi đến lôi đài Tần quốc.
Nàng rời khỏi, Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cũng dẫn theo tinh anh tới lôi đài thuộc về quốc gia mình.
Mộ Khinh Ca từng đề cập dùng Long Nha Vệ thay thế người của bọn họ.

Nhưng là, lại bị hai người họ ăn ý từ chối.
Lý do bọn họ rất đầy đủ, dù là Mộ Khinh Ca cũng khó phản bác.
Triệu Nam Tinh nói, đây là cơ hội luận bàn hiếm có.

Nếu không quý trọng, vậy là tới một chuyến vô ích.

Phượng Vu Phi nói, nếu thi đấu tích lũy tích điểm, vậy không cần để Mộ Khinh Ca ra tay.

Vòng thứ nhất quý ở tôi luyện, tích điểm luôn sẽ có.
Hai người đều nói như vậy, Mộ Khinh Ca dĩ nhiên sẽ không bắt ép.
Long Nha Vệ thuộc về thân vệ nàng, lẽ ra cũng không nên lên sân khấu.

Nên lên đài hẳn là những binh lính Tần quốc theo nàng.

Nhưng Tần Cẩn Thần có điều cho nàng một ngàn người đều là tinh anh Tần quốc, cũng không thể chống lại tinh anh nhị đẳng quốc.

Bọn họ chỉ có tác dụng đủ nhân số.
Những người này lên đài, Mộ Khinh Ca dám cam đoan phỏng chừng cơ hội bị ngừng đấu rất nhiều.

Mà Tần Cẩn Thần cho nàng mục tiêu phải chiếm lấy một danh ngạch Tần quốc, tiến vào di tích thượng cổ.
Nếu mục tiêu đã định rồi, vậy nàng nhất định phải thắng.
Người mà Tần Cẩn Thần cho nàng dùng không được, vậy thì dùng người của mình lên sân.

Dù gì đều là quân nhân Tần quốc không phải sao?
Mộ Khinh Ca dẫn theo người mình lên lôi đài, Khương Ly cũng thong thả đi đến.
Nàng vừa xuất hiện, không đi lên đài cao mà đi tới chỗ Mộ Khinh Ca.
"Vòng này không cần ngươi tự mình lên sân đi?" Khương Ly hỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Khương Ly lập tức nở nụ cười: "Vậy tốt, cùng ta lên kia ngồi đi.

Nếu không, bảy ngày bảy đêm xem đám người kia, ta sẽ chán chết mất."

"Được." Mộ Khinh Ca không từ chối.
Nàng sắp xếp tốt cho năm mươi người, rồi đi theo Khương Ly lên đài cao quan sát.
Tuy Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi từ chối nàng hỗ trợ, nhưng nếu nàng đã mang bọn họ tới đây, đương nhiên có thể giúp thì sẽ giúp.

Nàng hạ lệnh cho Long Nha Vệ phụ trách công lôi, nếu nhị đẳng quốc chèn ép Ly quốc hoặc Ngu quốc, vậy để bọn chúng ngừng thi đấu một vòng tuần hoàn.
Mộ Khinh Ca đi theo Khương Ly lên đài cao, không ít ánh mắt đều rơi lên người nàng.
Ngày ấy trở về từ Ly cung, nàng đóng cửa không ra.
Mấy ngày nay bái thiếp các gia tộc không ngừng đưa tới dịch quán tam đẳng quốc, lại đều không có tin tức.
Hôm nay nhìn thấy Mộ Khinh Ca, bốn gia tộc ngoại trừ Lam gia, đều mỉm cười thân thiện với nàng.
Mộ Khinh Ca cũng nhẹ gật đầu, đi theo Khương Ly tới chỗ ngồi Cổ Vu quốc.
Mới vừa ngồi xuống, Khương Ly lại hỏi: "Ta nghe nói đồng lứa thanh niên của tứ đại gia tộc cũng tạo thành một đội, gộp lại tham gia?"
Mộ Khinh Ca gật gật đầu.
Khương Ly nhíu mày nói: "Bọn chúng phát điên cái gì?" Nói xong, nàng lại nhìn xung quanh một chút, vẫn chưa thấy đệ tử tứ đại gia tộc, thì tò mò: "Người đâu?"
Mộ Khinh Ca giải thích: "Thi đấu vòng đầu bọn hắn không tham gia, chỉ tham gia vòng hai và vòng ba."
Khương Ly chớp chớp mắt, gật đầu hiểu rõ.
Hai người nói chuyện, thi đấu lôi đài đã bắt đầu.
Hai bên công thủ đều bắt đầu chức trách của mình.
Mộ Khinh Ca nhìn một lát, cảm thấy bên Tần quốc hẳn là sẽ không có vấn đề.
Dù sao bây giờ Long Nha Vệ đã khác xưa.

Lúc mới xây dựng, những người này đều là Xích cảnh Chanh cảnh, hiện giờ cũng đã là Thanh cảnh Lam cảnh.

Thậm chí có một số đã tiến vào Tử cảnh.
Lấy thực lực như vậy đi đối chiến với hạng người Thanh cảnh Lục cảnh của nhị đẳng quốc, chắc là sẽ không sao.
Nhưng Tần quốc không thành vấn đề, mà Ly quốc và Ngu quốc thì không giống thế.
Nhị đẳng quốc nhiều Thanh cảnh, ít Lục cảnh, ngẫu nhiên có Lam cảnh.
Mà Ly quốc và Ngu quốc đều nhiều Lục cảnh, ít Thanh cảnh, không có Lam cảnh.
Cảnh giới khác nhau, cộng thêm cấp bậc võ kỹ tu luyện, chú định hai quốc gia này trong bảy ngày tới sẽ rất gian nan.
Nhưng nếu chịu được qua bảy ngày, người tham gia thi đấu lần này sẽ tăng vọt về chất lượng.
"Vì sao không cho người của ngươi thay Ly quốc và Ngu quốc xuất chiến?" Khương Ly hỏi.
Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Bọn họ cự tuyệt."

Khương Ly mắt sáng ngời, đôi mắt màu vàng như nguyệt nở nụ cười: "Coi như có mấy phần chí khí."
Thi đấu trên lôi đàitiến hành, thời gian đang từng phút trôi qua.
Tới buổi trưa, phần lớn người trên khán đài đều đứng dậy rời đi.

Thi đấu bảy ngày bảy đêm, không cần bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều ở tại đây.
Khương Ly chọt chọt cánh tay Mộ Khinh Ca, đề nghị: "Chúng ta ăn trước chút gì đi?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi thần sắc nghiêm trọng đứng bên lôi đài, chậm rãi lắc đầu: "Ta không đi."
Khương Ly đang định nói gì đó, lại vào lúc này cảm giác có người đi tới chỗ họ.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, lúc thấy rõ người tới, đều hơi kinh ngạc.

Người tới cư nhiên là Tiết Quỳnh.
Tiết Quỳnh đứng trước mặt hai người, ngũ quan nho nhã tuấn tú mỉm cười: "Khương nữ hoàng, Mộ tiểu tước gia, chẳng hay Tiết Quỳnh có được vinh dự mời một bữa cơm?"
Ánh mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca hơi lóe, vui vẻ đứng dậy: "Được."
Tiết Quỳnh tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tìm nàng, có lẽ có liên quan đến cô cô.

Mang theo phỏng đoán, Mộ Khinh Ca đáp ứng Tiết Quỳnh mời.
Mộ Khinh Ca đồng ý, dĩ nhiên Khương Ly sẽ không từ chối.
Lúc sắp đi, Mộ Khinh Ca báo với Triệu Nam Tinh vài câu, rồi mới rời đi cùng Tiết Quỳnh.
Tiết Quỳnh không mời hai người các nàng tới chỗ nào xa hoa, mà chỉ đi tới tiệm cơm cách gần võ đài nhất, hoàn cảnh thanh u lịch sự tao nhã, dẫn các nàng vào nhã gian.
Tiến vào nhã gian, Mộ Khinh Ca và Khương Ly thấy được trên bàn đã bày đến món ăn.
Đồ ăn tinh xảo màthanh đạm, ngược lại phù hợp với khẩu vị người Vũ quốc.

Nhưng mà đối với MộKhinh Ca là người không cay không vui mà nói, cũng thấy hơi nhạt nhẽo.
Đương nhiên khi nhìn thấy bàn đồ ăn, Mộ Khinh Ca cũng nhìn ra Tiết Quỳnh mời mình tuyệt không phải nhất thời nổi hứng.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tiết Quỳnh vẫy tay, tiểu nhị lại bưng lên mấy món thức ăn.
Mấy món ăn này đều thiên về cay, toàn bộ đặt trước mặt Mộ Khinh Ca.
"Tần quốc thích cay, ta đối với cay lại kính nhi viễn chi.

Tiệm cơm chỉ làm mấy món cay này, không biết có hợp khẩu vị Mộ tiểu tước gia không." Tiết Quỳnh giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận