Edit: Diệp Lưu Nhiên
Cửa sắt chậm rãi đóng lại, ngăn màu đỏ yêu dã vào trong 'Lung'.
Thời khắc Mộ Khinh Ca đi vào trong nháy mắt, nhóm khán giả trên hành lang dãy núi đều nhấc lên hứng thú.
Khương Ly càng sáng mắt, đôi mắt quyến rũ mở to, cười như trăng khuyết.
Nàng nghiêng chân, lắc lư chân nhỏ cỡ bàn tay, cảm khái nói: "Nhàm chán lâu như vậy, cuối cùng có chút đáng xem rồi."
Hoàng Phủ Hoán khó hiểu nói: "Đáng xem? Ta không cảm thấy ở đây ai có thể làm đối thủ của Mộ tiểu tước gia." Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy đại chiến giữa Mộ Khinh Ca và Thẩm Bích Thành rồi.
Cho nên hắn có thể khẳng định, ở Thiên Đô, hoặc là nói trong lớp người tham gia hội Lâm Xuyên lần này, ngoại trừ Thẩm Bích Thành thì những người còn lại đánh với Mộ Khinh Ca đều thành pháo hôi.
"Ai nói với ngươi là muốn xem quyết đấu?" Khương Ly khinh thường nhìn hắn, đôi mắt trêu tức.
Hoàng Phủ Hoán sửng sốt, chưa kịp hiểu rõ ý Khương Ly.
Khương Ly bổ sung thêm một câu: "Xem Mộ Khinh Ca hành người khác cũng là một thú vui nha!"
"..." Khương Ly nói đến thản nhiên, khiến Hoàng Phủ Hoán sững sờ tại chỗ, không còn lời gì để nói.
...
Mộ Khinh Ca đi vào 'lung', người đứng đối diện nàng là một võ sĩ đến từ Vũ quốc.
Kỳ thực lấy trình độ bình quân của nhị đẳng quốc, người có thực lực Thanh cảnh đỉnh tuyệt đối là người trẻ tuổi xuất sắc.
Hắn đứng đối diện Mộ Khinh Ca, khi thấy Mộ Khinh Ca nhàn nhã đi dạo vào, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hắn không nghĩ tới đối thủ của mình là Mộ Khinh Ca.
Thời điểm mới tới Thiên Đô, bữa tiệc phong yến do Nguyên hoàng tổ chức, hắn lấy thân phận tùy tùng đi theo nhóm sứ giả tham gia.
Tuy toàn bộ yến hội, tất cả mọi người đều bị Mộ Khinh Ca hấp dẫn ánh mắt, không có cơ hội cho hắn lộ diện.
Nhưng hắn tận mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca dùng một quyền đánh bay thiếu chủ Vạn Thú Tông.
Thực lực chiến đấu của hắn không bằng Thái Sử Cao, bây giờ gặp phải Mộ Khinh Ca, kết cục còn cần phải nghĩ sao?
Mộ Khinh Ca dần đến gần, hai chân hắn đã run rẩy không ức chế được.
Máu trong người như muốn đóng băng, vốn linh lực dư thừa phảng phất cũng trở nên chậm chạp, không thể vận chuyển trong kinh mạch.
Mồ hôi rơi như hạt đậu nhỏ giọt từ thái dương hắn, làm ướt vạt áo.
Lúc Mộ Khinh Ca đứng yên, hai chân hắn đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp mềm oặt ra đất, run như cầy sấy.
Mộ Khinh Ca nhíu mày.
Nàng không có phóng thích ra chút khí thế nào mà, càng chưa ra tay, sao đối thủ đã ngã xuống rồi?
"Ngươi không sao chứ?" Mộ Khinh Ca thiện ý hỏi một câu.
Nhưng lại khiến võ sĩ Vũ quốc Thanh cảnh đỉnh sợ tới mức tè ra quần, ngã lộn nhào vừa lăn vừa bò chạy tới cửa sắt.
Miệng còn không ngừng hô: "Ta thua! Ta thua!"
Giọng nói hắn tràn ngập hoảng sợ.
Trong đầu không sao vứt đi được hình ảnh Mộ Khinh Ca đánh Thái Sử Cao đến hộc máu không ngừng.
Hắn không phải Thái Sử Cao.
Nếu trọng thương sẽ không có ai dùng đan dược thượng đẳng trị liệu cho hắn.
Hắn càng không muốn chết vì một trận thi đấu, chôn vùi tiền đồ của mình.
Dường như tìm được lý do mình lâm trận bỏ chạy, hắn đột nhiên mở cửa sắt xông ra ngoài.
Biểu cảm Mộ Khinh Ca mạc danh không hiểu nhìn bóng lưng hắn chật vật, không rõ rốt cuộc mình đã làm gì, hay là mặt mũi mình trông dọa người?
Cứ vậy mà thắng một ván? Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng không tin nổi.
Kiểu thắng như vậy, cũng không khỏi kiếm điểm đơn giản quá đi!
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, ngón tay giơ lên vuốt vuốt mũi.
"Cứ vậy kết thúc á!" Khương Ly đánh một quyền lên tay vịn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàng Phủ Hoán kinh ngạc chuyển mắt, nhìn từ nắm đấm đến sườn mặt tuyệt diễm vô song của nàng: "Nghe ngữ khí của Khương nữ hoàng, có vẻ không hy vọng Mộ tiểu tước gia thắng?"
"Ngươi biết cái gì! Chưa đánh gì đã nhận thua, người Vũ quốc toàn là bọn hèn nhát! Người ta còn muốn ngắm Tiểu tước gia hành người mà!" Khương Ly căm hận nói.
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoán hung hăng co lại.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản lĩnh 'trường tụ thiện vũ'(*) của mình, không bắt được tư duy của vị Khương nữ hoàng này.
(*) "Trường tụ thiện vũ"(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa".
Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển.
"Trường tụ thiện vũ" vốn có hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công", sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Thời điểm Mộ Khinh Ca có cảm giác cao thủ cô đơn, cửa sắt lại có một người đi vào.
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, thấy người tới có ghi chữ 'Địch quốc' ở quần áo.
Xem ra vị này chính là võ sĩ Địch quốc.
So với vị võ sĩ Vũ quốc không đánh mà chạy, vị võ sĩ Địch quốc này anh dũng kiên cường hơn chút.
Hắn đi nhanh tới đối diện Mộ Khinh Ca, đầu lông mày biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Hắn ôm quyền nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia, ta biết mình không phải đối thủ của ngài, nhưng vẫn muốn thử xem.
Mong được chỉ giáo!"
Thái độ hắn không sợ, khiến Mộ Khinh Ca rất là thưởng thức.
Đây mới là thái độ quân nhân nên có.
Dù nhiệm vụ khó khăn thế nào, cũng phải có quyết tâm khắc phục mọi khó khăn!
'Địch quốc quả nhiên là một nước toàn dân đều là binh!' Người trước mắt đáng giá khiến nàng tôn trọng.
Cho dù hắn không chịu nổi một kích trước mặt nàng.
"Mời!" Mộ Khinh Ca thẳng lưng, mời hắn.
Con ngươi võ sĩ Địch quốc ngưng tụ, tay nắm thành quyền dâng lên tầng quang mang màu xanh lá.
"Phong Ảnh Quyền!!!" Hắn hét lớn một tiếng, huy quyền chủ động công kích Mộ Khinh Ca.
Thanh cảnh trung giai!
Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia u quang, dễ dàng phán đoán ra được thực lực đối thủ.
Thanh cảnh trung giai, so với võ sĩ Vũ quốc lúc nãy thì thấp hơn hai cảnh giới nhỏ.
Nhưng khí thế như chẻ tre, lại thắng người trước đó.
Mộ Khinh Ca dám khẳng định, nếu hai người đấu nhau, người thua vẫn là võ sĩ Vũ quốc.
Bởi vì hắn thiếu quyết tâm trở thành cường giả.
Mộ Khinh Ca đứng nguyên tại chỗ, không tránh đi.
Quyền kình kích khởi gió, thổi bay đuôi tóc nàng lên không trung.
Quyền ảnh cực lớn hạ xuống từ võ sĩ Địch quốc.
Người bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy quang ảnh màu xanh lá như gió đánh úp lại.
Mà ở trong mắt Mộ Khinh Ca lại thấy được quyền ảnh thiên biến vạn hóa đánh tới các chỗ yếu hại của mình, không thể tránh.
"Phong Ảnh Quyền ở trong quân Địch quốc, cơ hồ là chiến kỹ mỗi người đều phải tu luyện.
Tuy chỉ là chiến kỹ Huyền cấp, nhưng uy lực của nó rất hung mãnh.
Lúc ra quyền, muôn vàn quyền ảnh phong kín đường lui, ép đối thủ chỉ có thể chính diện nghênh địch.
Nhưng nếu muốn chính diện nghênh địch, chắc chắn sẽ phải nhận vô số nắm đấm công kích.
Xem ra người Địch quốc dự thi cũng biết linh lực mình không bằng Mộ tiểu tước gia, cho nên mới vừa lên đã dùng đại chiêu mình thuần thục và có nắm chắc nhất." Ở trên hành lang, Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên thưởng thức gật đầu liên tục.
Đồng thời, đôi mắt hắn cũng thêm chờ mong, mong Mộ Khinh Ca sẽ áp dụng chiêu gì để phá chiêu.
"Có chút ý tứ." Lão đầu nhi Dược Tháp nheo hai mắt lại, tươi cười không rõ.
Cũng không biết ông nói lời này, là hình dung ai.
Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, giống như sóng lớn bao vây đá ngầm, sừng sững bất động.
Ngàn vạn quyền kình trong đôi mắt thanh thấu của nàng, cuối cùng hợp thành một chỗ, biến thành một nắm đấm vô cùng to lớn trực tiếp nện xuống mặt mình.
Mộ Khinh Ca bỗng động, nàng nâng tay phải mình lên, lấy một quỹ đạo cực kỳ thong thả mà ai cũng có thể thấy, nghênh đón nắm đấm thật lớn kia.
"Cư nhiên muốn chính diện nghênh địch? Cứ vậy muốn thừa nhận áp lực ngàn vạn lần! Không có tự tin mạnh mẽ, tuyệt sẽ không áp dụng kế sách đẩy lui quân địch như vậy!" Đôi mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên hơi kinh ngạc.
Nắm tay của Mộ KhinhCa so với võ sĩ Địch quốc, dường như nhỏ và yếu ớt hơn rất nhiều.
Nhưng, lại ẩn chứa năng lượng cực lớn.
Khi hai quyền gần nhau, hai mắt võ sĩ Địch quốc đột nhiên mở lớn, tràn ngập khó tin.
Phanh!!!
Tiếng đánh kịch liệt vang lên trong "Lung'.
Nắm đấm to lớn màu xanh lá đụng phải nắm tay nhỏ trắng nõn của Mộ Khinh Ca, nhấc lên sóng lớn linh lực không ngừng tràn ra bức tường xây cao, hung hăng va đập.
Thấy một màn như vậy, đáy mắt Khương Ly hiện lên một đường u quang, đột nhiên nói với Hoàng Phủ Hoán: "Ta xem như biết vì sao tường được xây thành hình trụ rồi.
Bởi vì hình dạng như vậy mới có thể giảm bớt lực nhất.
Nếu là hình tứ phương bình thường, chỉ sợ một kích đã đánh nát tường."
Hoàng Phủ Hoán thưởng thức gật đầu, không keo kiệt khen tặng: "Nữ hoàng có mắt nhìn tốt."
Khương Ly bĩu môi, nàng không thích nhất kiểu khen giả mô giả dạng này.
Nếu không phải con người Hoàng Phủ Hoán không tồi, nàng mới lười quản hắn.