Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đợi hơn nửa giờ, hắn rốt cuộc không chịu nổi, giữ chặt một nô tỳ vừa từ phòng đi ra: "Tình huống tiểu thư bây giờ thế nào rồi?"
Nô tỳ cuống quít nói: "Y sư vẫn còn đang rửa sạch miệng vết thương, tiến hành băng bó.
Chỉ là trên người tiểu thư quá nhiều vết thương, quá sâu, cho nên phải xử lý chậm.
Đan dược gia chủ lấy ra đã cho tiểu thư ăn, y sư nói tính mạng tiểu thư không đáng lo, chỉ là...!chỉ là..."
Nàng đột nhiên do dự.
Lam gia chủ nhíu mày la lên: "Chỉ là thế nào? Ngươi không nói, ta gϊếŧ ngươi!"
"Gia chủ tha mạng." Nô tỳ vội quỳ dưới đất, cúi đầu nói :"Y sư nói, cơ thể tiểu thư bị thương quá sâu, đặc biệt là gương mặt đã thấy xương.
Nếu muốn tiểu thư khôi phục như ban đầu, không lưu lại sẹo, chỉ có thể xin Dược Tháp viên đan dược Linh cấp Tu Nhan Đan."
"Dược Tháp! Dược Tháp! Dược Tháp và Mộ tạp chủng là cá mè một lứa, sao có thể cho ta Tu Nhan Đan." Lam gia chủ nổi trận lôi đình.
"Cút! Cút xuống đi!" Hắn phát tiết lửa giận đến nô tỳ kia.
Nô tỳ cuống quít lui đi, không dám chậm trễ.
Sợ mình chậm nửa giây thôi, sẽ lây đến tính mạng.
Linh lực cả người Lam gia chủ bạo ngược vô cùng.
Hắn cố nén xúc động muốn gϊếŧ người, mặt âm trầm đi tới đi lui.
Lam Phi Nguyệt là nữ nhi hắn tận tâm huyết bồi dưỡng.
Dù không vào được Ly cung, với tư sắc của nàng cũng có thể được tương lai tốt, thay Lam gia kéo về lợi ích thật lớn.
Nhưng, hiện giờ mọi kỳ vọng đều bị Mộ Khinh Ca hủy hoại, hắn có thể nào không hận?
Trong phòng, trên giường lớn khắc hoa, Lam Phi Nguyệt bình tĩnh nằm.
Hai y sư trong phủ đều cẩn thận xử lý miệng vết thương cho nàng.
Hiện giờ nửa người trên đã băng bó xong, nửa bên má cũng băng kín gạc.
Chỉ còn dư lại hai chân là đang rửa sạch và xử lý.
Ăn đan dược bảo mệnh, tánh mạng nàng không đáng ngại.
Nhưng, da thịt thân thể đau đớn, lại khiến nàng ta không thể an tâm nghỉ ngơi.
Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh mình bị thương.
Lại một lát sau, thương thế ở đôi chân cũng được xử lý tốt.
Y sư dặn dò nàng an tâm tĩnh dưỡng, rồi rời khỏi phòng.
Sau khi nói chuyện với y sư, Lam gia chủ vốn định đi vào xem nữ nhi thế nào.
Nhưng bên ngoài lại đột nhiên truyền lời có khách tới chơi.
"Khách nhân cái gì? Chưa thấy tình huống trong phủ hiện giờ sao? Không gặp!" Lam gia chủ bực bội phất tay.
Hạ nhân truyền lời sợ tới mức ấp a ấp úng, nhưng vẫn chuyển đạt lời khách nhân yêu cầu nói ra: "Gia...!gia chủ, hai vị kia nói, trong tay bọn họ có đan dược có thể khôi phục dung mạo cho tiểu thư."
"Ngươi nói cái gì!" Lam gia chủ nháy mắt xuất hiện trước mặt hạ nhân truyền lời, xách vạt áo hắn lên, nhấc hắn tới trước mặt mình.
Hạ nhân run như cầy sấy, ấp úng lặp lại lời mới nói một lần.
Nghe lại rõ ràng, Lam gia chủ ném hạ nhân xuống đất.
Sâu trong đôi mắt âm trầm hiện lên lãnh mang, hắn suy tư một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại: "Dẫn khách nhân tới thư phòng ta."
Hạ nhân lập tức thối lui.
Lam gia chủ trước khi đi, quay đầu nhìn phòng Lam Phi Nguyệt, mới nhanh chóng rời khỏi.
Sân viện Lam Phi Nguyệt, sau khi Lam gia chủ rời đi mới dần trở nên yên tĩnh lại.
Lam Phi Nguyệt nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm từng tầng màn lụa.
Lúc này có một nô tỳ bên cạnh nàng ta, bưng lấy Huyễn Vân Tiên đã được rửa sạch sẽ quỳ bên mép giường, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, Huyễn Vân Tiên đã được rửa sạch."
Nàng vốn tưởng rằng sẽ được tiểu thư khen một câu, dù sao đây cũng là binh khí yêu thích nhất của tiểu thư.
Nhưng khi Lam Phi Nguyệt nghe được ba chữ 'Huyễn Vân Tiên', toàn thân như phát ra lệ khí, không màng thương thế ngồi bật dậy.
Ánh mắt âm lãnh dừng lên người nô tỳ.
Bị ánh mắt âm lãnh như băng bao phủ, nô tỳ bên cạnh không rõ chuyện gì, thanh âm run rẩy hô: "Tiểu...!tiểu thư..."
Ánh mắt Lam Phi Nguyệt đột nhiên lạnh đi, giơ tay cầm lấy Huyễn Vân Tiên mãnh liệt quất tới.
"A!!!"
Nô tỳ kia chỉ là người thường, từ nhỏ bị mua vào làm nô tỳ Lam phủ.
Chưa bao giờ tu tập công pháp gì, làm sao chịu được một roi trút giận của Lam Phi Nguyệt?
Lập tức nàng thét chói tai thống khổ, co rụt thân thể lăn lộn dưới đất.
Lam Phi Nguyệt đứng dậy khỏi giường, căn bản không màng đến động tác làm vết thương bị xé rách, giơ Huyễn Vân Tiên lên hung hăng quất vào nô tỳ dưới đất.
Tựa hồ, nàng ta đang coi nô tỳ kia trở thành Mộ Khinh Ca, muốn phát tiết hận ý trong lòng.
Nàng ta hung hăng quất một roi rồi một roi, máu nô tỳ đã sớm bắn ra khắp phòng.
Nha hoàn đáng thương, đã sớm không còn hô hấp trong quá trình này.
Người hầu hạ khác bên cạnh Lam Phi Nguyệt, căn bản không dám tới gần, chỉ có thể bất an giảm bớt sự tồn tại của mình.
Sợ mình sẽ là đối tượng tiếp theo bị Lam Phi Nguyệt lấy ra trút giận.
Ước chừng quất nửa canh giờ, miệng vết thương đã được băng bó tốt trên người Lam Phi Nguyệt đã bị nứt ra.
Nàng ta mới thở gấp, hung hăng ném Huyễn Vân Tiên nhuộm máu xuống đất.
"Vứt Huyễn Vân Tiên và tiện tì này ra ngoài thiêu hết đi!" Lam Phi Nguyệt lạnh lẽo nói.
Bộ dáng tàn khốc, khác xa với bề ngoài thanh lệ tuyệt luân của nàng ta.
Tụi nô tỳ trốn ở một bên, nhìn thấy người máu me be bét dưới đất, không ai dám tới gần.
Lam Phi Nguyệt căm hận nói: "Thế nào, các ngươi cũng muốn giống nàng ta?" Ánh mắt lạnh buốt đảo qua, bọn nô tỳ chỉ có thể cố nén sợ hãi và ghê tởm trong lòng, nhắm tịt mắt bắt đầu thu thập máu vẩy khắp phòng.
Lam Phi Nguyệt lại nằm xuống, lạnh giọng phân phó: "Gọi y sư tới đây."
Tụi nô tỳ không dám chậm trễ, đành phải gọi y sư về băng bó lại vết thương cho Lam Phi Nguyệt.
Chờ nàng ta bình phục tâm tình, mới hỏi nói: "Phụ thân ta đâu?"
Nô tỳ cẩn thận nói: "Gia chủ đang gặp khách ở thư phòng."
"Gặp khách?" Thanh âm Lam Phi Nguyệt đột nhiên gằn lên: "Ta bị thương thành dạng này, phụ thân còn có tâm tư gặp khách?"
Nô tỳ kia nhanh chóng quỳ xuống, vội vàng nói: "Tiểu thư bớt giận.
Gia chủ vốn không định gặp, nhưng nghe nói trong tay bọn họ có đan dược khôi phục dung mạo tiểu thư, mới vội vàng đi gặp." Nàng mau chóng nói ra những gì mình nghe được.
Đan dược có thể khôi phục dung mạo mình!
Tâm Lam Phi Nguyệt nhảy dựng, theo bản năng vuốt ve gương mặt bị băng bó của mình.
Nghĩ đến dung mạo mình bị hủy, hận ý trong lòng Lam Phi Nguyệt lại tăng lên.
Giờ phút này, nàng ta hận không thể gϊếŧ chết hết những kẻ thấy qua bộ dáng xấu xí của mình!
Khi sát ý trong lòng xuất hiện, nàng ta nỗ lực khắc chế.
Nàng nói với nô tỳ: "Mặc y phục cho ta."
Nô tỳ giật mình nhìn về phía nàng: "Tiểu thư, y sư nói ngài phải tĩnh dưỡng, không thể hoạt động nhiều!"
Lam Phi Nguyệt lạnh lùng quét mắt tới, nô tỳ lập tức im miệng.
Không dám tiếp tục nhiều lời, nàng lấy y phục thường ngày Lam Phi Nguyệt hay mặc, thay cho nàng ta.
Lam Phi Nguyệt thay xong y phục, đi tới thư phòng phụ thân.
Mà lúc này, trong thư phòng Lam gia chủ cũng lâm vào quỷ dị trầm mặc.
Thư phòng lớn như vậy, ngoại trừ Lam gia chủ chỉ có thêm hai người.
Mà hai người này cũng hoàn toàn không xa lạ, chính là Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết.
Lam gia chủ trầm mặc, như đang suy tư lời đề nghị của họ.
Hai người liếc nhau, Lâu Huyền Thiết nói: "Lam gia chủ, chỉ cần Lam gia chịu hỗ trợ, chúng ta lập tức dâng Tu Nhan Đan lên.
Huống chi sau khi sự thành, cũng có chỗ lợi với Lam gia."
Bọn họ đề nghị, khiến Lam gia chủ động tâm.
Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng: "Thánh Vương bệ hạ hình như rất thưởng thức Mộ tạp chủng kia.
Nếu chúng ta thật sự liên thủ gϊếŧ hắn, sẽ không chọc giận Thánh Vương bệ hạ sao?"
Hắc Mộc cười, nụ cười khó coi: "Ta còn tưởng Lam gia chủ lo lắng chuyện gì.
Nơi đó nguy cơ trùng trùng, có bao nhiêu thiên tài từng ngã xuống ở đó vào mỗi lần hội Lâm Xuyên? Đến lúc đó, họ Mộ kia chết ở bên trong, chỉ cần chúng ta ẩn nấp tốt, xử lý sạch sẽ hết những kẻ biết chuyện, còn ai biết hắn chết thế nào? Về phần Thánh Vương bệ hạ, lão nhân gian chỉ đơn giản là yêu tài mà thôi.
Chờ họ Mộ chết, ngài sẽ vì một người chết mà làm khó dễ chúng ta sao? Đừng quên, chúng ta đại biểu cho hai đại thế lực Lâm Xuyên, cộng thêm một gia tộc.
Một thằng nhóc, sao có thể so sánh với chúng ta?"
Lam gia chủ mím môi, biểu cảm có chút buông lỏng.
Lâu Huyền Thiết rèn sắt khi còn nóng: "Lam gia chủ còn do dự cái gì? Hôm nay tiểu thư Phi Nguyệt thiếu chút đã chết trong tay tiểu súc sinh kia, chẳng lẽ ngươi còn phải chờ tới khi tiểu súc sinh thật sự gây ra việc khiến nhân thần đều phẫn thì mới hạ quyết tâm sao?"