Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ta sai rồi?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng.
Lúc này, nàng không có chú ý tới nét mặt Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi đều lộ ra một tia xấu hổ.
Khương Ly cầm lấy miếng khăn nhẹ lau khóe miệng, gật đầu nói: "Đồ ăn này đều là ta mang sang.

Muốn nói ăn ké, phải là các ngươi ăn ké của ta mới đúng."
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, đôi mắt thanh thấu đảo qua Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.

Tựa hồ đang nói hai người, 'chúng ta thiếu ăn sao? Hại nàng mất mặt.'
Hai người cười hắc hắc, tránh đi con mắt hình viên đạn của người nào đó.

Ai nấy đều gắp đũa hướng tới món ngon mình thích.
Ài, hình thức ở chung giữa Mộ Khinh Ca và Khương Ly, không phải người ngoài có thể tham dự vào.
Ngay cả Phượng Vu Phi ban đầu cảm thấy hai người xứng đôi, hy vọng họ bên nhau, cũng sau khi tiếp xúc đoạn thời gian này, phát hiện mối quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Khương Ly căn bản không như bên ngoài đồn đãi.
Mộ Khinh Ca cầm đũa lên, lạnh nhạt gắp thức ăn về mình, cắn một ngụm.

Nói với Khương Ly: "Sao ngươi lại chạy tới đây?"
Khương Ly vừa đánh chén đống xương, vừa trả lời :"Ta tới thăm hỏi đệ nhất cao thủ một đời thế hệ trẻ tuổi Lâm Xuyên nha!"
"Đệ nhất cao thủ một đời thế hệ trẻ tuổi Lâm Xuyên?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng, đồ ăn gắp lên quên bỏ vào miệng.
Khương Ly gật gật đầu, tựa hồ không rảnh phản ứng Mộ Khinh Ca, tùy ý nâng tay chỉ Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi: "Bảo hai người họ giải thích cho ngươi đi."
Mộ Khinh Ca buông đũa, nhìn về phía Triệu Nam Tinh.
Triệu Nam Tinh cười cười, cũng buông đũa xuống, giải thích ngắn gọn: "Thẩm Bích Thành vốn mặc định là đứng đầu trong lớp trẻ Lâm Xuyên.

Hiện giờ đệ thắng hắn, danh hiệu đương nhiên rơi xuống đầu đệ." Giải thích xong, hắn lại cầm đũa lên vùi đầu vào ăn.

Mộ Khinh Ca im lặng.
Nàng chỉ mới nghỉ ngơi một lúc, thế nào mà lời đồn về nàng ở Thiên Đô lại có thêm một cái rồi?
Bây giờ, nàng đúng là chủ đề bàn tán hot search no.1 khắp phố phường Thiên Đô nha!
...
Sau khi xong bữa cơm, Khương Ly không rời đi.

Mà đi theo Mộ Khinh Ca vào phòng nàng, rót một chén trà nóng cho mình.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, nhướng mày hỏi: "Có việc?"
Lúc này Khương Ly đã thu liễm thái độ tùy ý khi ở trước Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.

Ánh mắt hơi ngưng trọng nhìn lá trà trôi nổi trong chén nước: "Ta cứ cảm giác Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp có âm mưu gì đó bất lợi với ngươi."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, rót cho mình một chén trà rồi uống ngụm, nhìn về phía nàng: "Tra ra gì sao?"
Khương Ly chậm rãi lắc đầu.
Tra không ra?
Lấy thủ đoạn của Khương Ly, cư nhiên không tra được dấu vết để lại?
Mộ Khinh Ca hơi cau mày, nàng có đủ tín nhiệm với năng lực của Khương Ly.

Nếu nàng ấy không thể tra ra được gì, chỉ có hai nguyên nhân.
Một là, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp thật sự không làm gì, mọi thứ chỉ là do các nàng suy đoán mà thôi.
Hai là, bọn chúng che giấu quá sâu, căn bản không tìm được dấu vết.

Điều này nói lên bọn chúng tính toán rất lớn, mới cần phải cực kỳ cẩn thận.
Rốt cuộc là cái trước, hay là cái sau?
Nhìn biểu cảm của Khương Ly, nàng ấy rõ ràng đang thiên về khả năng thứ hai.


Mà Mộ Khinh Ca cũng cảm thấy, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp an tĩnh, chính là che giấu sau lưng không cho nhìn thấy chút gợn sóng.
Hai người đều im lặng, dường như chỉ đang yên tĩnh phẩm trà.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua hoa viên nhỏ trước phòng Mộ Khinh Ca, thả rơi cánh hoa tùy ý bay trên không trung.

Mùi hương phảng phất, bầu trời đầy sao, là một cảnh đẹp ngày tốt.
"Ta sẽ tiếp tục phái người nhìn chằm chằm bọn hắn." Khương Ly thả chén trà xuống mặt bàn, nói với Mộ Khinh Ca.
Nhìn ra nàng để ý, Mộ Khinh Ca không hy vọng nàng thay mình gánh lên lưng quá nhiều.

Khuyên nhủ: "Đừng quá miễn cưỡng.

Nếu bọn chúng không muốn ngươi tra được, ngươi cần gì phải mất công nóng giận?"
"Không tra được bọn chúng làm gì, ta không an tâm." Khương Ly nghiêm túc nhíu mày.
Khương Ly quan tâm, khiến Mộ Khinh Ca trầm mặc.
Nàng không thể từ chối ý tốt của Khương Ly.
Giống như đổi lại là nàng, thì nàng cũng sẽ giống Khương Ly, thay nàng ấy mưu đồ tất cả.
"Cho tới bây giờ, ta chỉ tra được bọn chúng đã tới Lam phủ sau khi Lam Phi Nguyệt bị thương.

Đối ngoại, bọn chúng tuyên bố là đưa dược cho Lam Phi Nguyệt.

Chỉ là giữa bọn chúng và Lam phủ không có quan hệ gì, tự dưng đi hiến ân cần? Huống chi, Lam phủ và ngươi hiện giờ coi như kết xuống mối thù.

Mấy phương bọn hắn tụ lại một chỗ, tuyệt sẽ không phải chuyện tốt gì." Khương Ly trầm giọng nói.
"Biết bọn chúng không có ý tốt là đủ rồi." Mộ Khinh Ca cầm chén trà trong tay, rũ mắt nói.
Hàng mi dài chặn ngang cảm xúc của nàng, khiến người ta không rõ nàng đang suy nghĩ gì.

Khương Ly lại nói: "Chưa đủ.

Chúng ta còn không biết kế hoạch bọn chúng là gì? Xuống tay với ngươi như nào, rồi khi nào xuống tay với ngươi."
Giọng điệu nàng lập tức kích động lên.
Mộ Khinh Ca vươn tay, giữ lấy bàn tay nàng, trầm giọng nói: "Khương Ly, bình tĩnh, đừng nóng vội.

Nơi này là Thánh Nguyên đế quốc, không phải Cổ Vu quốc.

Nếu bọn chúng có tâm giấu giếm, dù là Hoàng Phủ nhất tộc cũng không chắc chắn có thể tra được, ngươi làm sao có thể tra được? Thân là nữ vương, chẳng lẽ ngươi còn không biết khống chế một quốc gia không chỉ đơn giản ở mặt ngoài sao? Rất nhiều thứ, che giấu quá sâu, căn bản nhìn không tới."
Khương Ly ngước mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt màu vàng mang theo một tia quật cường: "Trực giác nói cho ta biết, nguy hiểm cận kề.

Loại trực giác này chưa từng phạm sai lầm, cho nên ta không thể thiếu cảnh giác.

Chỉ là có điều ta không nghĩ ra.

Thánh Nguyên bệ hạ giữ lại một mình ngươi ở Ly cung, chính là ám chỉ mọi người rằng hắn đối xử đặc biệt với ngươi.

Nếu trêu chọc ngươi, tất là đắc tội hắn.

Đối với ngươi, chính là tấm bùa bảo mệnh ở Thiên Đô, vì sao bọn chúng còn dám mạo hiểm?"
Mộ Khinh Ca buông tay Khương Ly ra, biểu tình bình tĩnh: "Đôi khi, du͙ƈ vọиɠ sẽ khiến con người lâm vào điên cuồng.

May mắn, cũng sẽ cho con người to gan lớn mật."
Nàng đã sớm lĩnh hội dụng ý Tư Mạch.
Ngoại trừ an bài Hoàng Phủ gia âm thầm chiếu cố nàng, còn cố ý làm vậy là muốn cho những kẻ thù của nàng hiểu rõ, muốn bảo đảm nàng bình an khi hắn không ở đây.
Nhưng, lòng người khó dò.
Lòng người tham lam, thù hận, oán hận, đều sẽ phóng đại dũng khí.
Khương Ly bình tĩnh lại, nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Chẳng lẽ cứ bị động chờ đợi như vậy sao?"
Mộ Khinh Ca thản nhiên cười nói: "Còn có thể thế nào? Nếu muốn mạng ta, vậy phải ôm tinh thần tử vong mà đến!"

Khương Ly nhìn dáng vẻ nàng.

Không biết tại sao, rối rắm trong lòng đột nhiên có được một tia thoải mái.
Vòng đấu thứ hai kết thúc, nghỉ ngơi ba ngày, Mộ Khinh Ca đều ở lại dịch quán.

Khương Ly thì đi tìm hiểu về Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp, và tình huống Lam gia.
Ba ngày sau, cuối cùng cũng tới vòng đấu tiếp theo.
Sáng sớm, sắc trời hơi tối.
Ba người Mộ Khinh Ca dẫn theo ba trăm Long Nha Vệ, và hơn một trăm võ sĩ thanh cảnh trở lên của Ly quốc và Ngu quốc hợp lại, cùng rời khỏi dịch quán, đi tới hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc.
Lối vào không gian thí luyện, là ở trong cấm địa của hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc.
Cho nên mọi người đều phải tập hợp đến hoàng cung.
Ngoại trừ tiến vào không gian thí luyện, mở ra vòng đấu thứ ba.

Chính là muốn tổng kết xếp hạng tích điểm của các nước.
Khương Ly đã tới hoàng cung từ sớm, đợi đám người Mộ Khinh Ca.
Nàng đứng không bao lâu, Hoàng Phủ Hoán đã đi tới, nói với nàng: "Mấy ngày nay ta phái người nhìn chằm chằm Lam gia, phát hiện bọn hắn xác thật có âm thầm cấu kết với Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp, khả năng sẽ gây bất lợi cho Mộ tiểu tước gia.

Trong không gian thí luyện có giới hạn cảnh giới, lấy năng lực của Mộ tiểu tước gia thì hẳn sẽ không có nhiều nguy hiểm.

Ta đoán là sau khi thi đấu kết thúc, sẽ ra tay lúc Mộ tiểu tước gia mệt mỏi."
Khương Ly ngước mắt nhìn hắn.

Hai ngày nay Mộ Khinh Ca tu luyện, nàng tìm Hoàng Phủ Hoán nhờ hỗ trợ.
Hiện giờ đối phương mang đến tin tức, khiến nàng thoáng an tâm.

Vì thế nàng cất giọng chân thành với Hoàng Phủ Hoán: "Đa tạ."
Hoàng Phủ Hoán cười nói :"Không ngờ chữ 'tạ' đầu tiên nàng nói với ta, lại là vì Mộ tiểu tước gia."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận