Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Sao chúng ta thoáng cái đã đến đây rồi?" Khương Ly ngẩng đầu nhìn sương mù trên không trung.
Những vách đá kéo dài sinh trưởng vô hạn, như phá tan chân trời.
Hai người các nàng đứng dưới mặt đất, trông cực kỳ nhỏ bé.
"Có lẽ là do cấm chế.
Hoặc có lẽ, là thủ đoạn nào đó chúng ta không biết." Mộ Khinh Ca trả lời không rõ.
Đáy mắt thanh thấu của nàng cũng đầy nghi hoặc.
Không gian thí luyện này hình như cũng không đơn giản như nàng tưởng.
Ngay từ đầu khi biết nơi này tồn tại, nàng từng hoài nghi có phải giống với Manh Manh, là mảnh nhỏ không gian tiểu thế giới, hoặc là pháp khí không gian.
Nhưng mà sau khi đi vào, gặp đủ chuyện, lại khiến nàng bắt đầu hoài nghi suy đoán ban đầu của mình.
Tối thiểu, Manh Manh đại biểu cho không gian, cũng không có quỷ dị như vậy.
Cho người ta cảm giác một bước thiên đường một bước địa ngục.
Khương Ly oán trách nàng: "Chờ ngươi rời khỏi đây gặp Thánh Vương bệ hạ, mời lão nhân gia ngài giải thích nghi hoặc cho ta đi." Dứt lời, đôi mắt màu vàng của nàng dấy lên ngọn lửa hừng hực: "Nơi này đúng là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!"
Dáng vẻ nóng lòng gấp gáp, làm cho Mộ Khinh Ca lắc đầu cười.
Nàng nhìn lối đi duy nhất, nói với Khương Ly: "Nếu chỉ có một con đường, vậy chúng ta đi thôi."
Nói xong, nàng bước ra đầu tiên.
Khương Ly theo sát sau đó.
Hai người vừa động, cảnh tượng trước mắt lại có biến hóa rất nhỏ.
Những sương đen che đậy con đường đã rút về hai bên sườn, bại lộ bộ dáng chân thật trước mắt hai người.
Thấy rõ mọi thứ trước mắt, hai tròng mắt Mộ Khinh Ca và Khương Ly đồng thời co rụt lại.
Trước mắt, con đường nhỏ hẹp chỉ có một người có thể thông qua, cư nhiên xuất hiện một cây cầu đá vô tận trong bóng tối.
Hai bên cầu đá vô cùng đen nhánh, giống như vực sâu không đáy.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly khiếp sợ, rồi theo bản năng cúi đầu nhìn xuống vực sâu dưới cầu.
Trong bóng đêm, tựa như có con mắt huyết hồng đang không ngừng lập lòe, nhìn chằm chằm hai người.
"Ngươi nói xem, ngã xuống sẽ thế nào?" Khương Ly nheo hai mắt hỏi.
"Thử xem sẽ biết." Mộ Khinh Ca phất tay, một khối thịt cẳng chân dã thú xuất hiện, rơi xuống vực sâu.
Đây là lương thực chuẩn bị cho Ngân Trần, bây giờ cần nên lấy ra một chút.
Đôi mắt màu vàng của Khương Ly nhìn chằm chằm cẳng chân kia.
Cẳng chân thịt xoay tròn rớt xuống, khi nó chỉ còn nắm đấm nhỏ trong tầm mắt, đột nhiên có hai bóng dáng màu đỏ như máu, há miệng gặm cẳng chân xuống.
"..." Mộ Khinh Ca.
"..." Khương Ly.
Trong bóng đêm, không còn thịt cẳng chân.
Những con mắt màu đỏ vẫn lập lòe dưới đáy vực.
"Đó là thứ gì?" Khương Ly hỏi.
Những lời này, không phải nàng hỏi Mộ Khinh Ca, mà là một câu cảm thán.
Bóng đỏ đi quá nhanh, nháy mắt biến mất, căn bản không thấy rõ diện mạo.
Duy nhất có thể xác định chính là, cảm thấy hứng thú với thịt, hẳn là sinh vật nào đó.
"Nơi này gọi là Huyết Ma cốc, ngươi nói xem là thứ gì?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm tĩnh, nhìn chung quanh.
"Huyết Ma? Chưa từng nghe qua." Khương Ly nhíu mày nói.
Nói xong, nàng theo bản năng chuyển mắt, đột nhiên trợn tròn.
"Mộ Khinh Ca." Khương Ly hô.
Mộ Khinh Ca theo đó quay đầu nhìn, khi tầm mắt nàng và Khương hội tụ một đường, đồng tử cũng rụt lại.
Con đường lúc trước các nàng đi qua, đã biến mất!
Phía sau các nàng chỉ là hắc ám vô tận, tựa hồ sẽ cắn nuốt hết thảy.
Mà ở trong bóng đêm, đôi mắt đỏ như máu cũng không ngừng lập lòe.
Thu hồi ánh mắt, Mộ Khinh Ca thong dong nói: "Xem ra chúng ta ngoại trừ đi lên trước, cũng không còn đường nào khác để chọn."
"Chúng ta ở đây lâu như vậy, những Huyết Ma ẩn dưới bóng đêm đều không ra công kích.
Vậy có phải hiểu rằng, chỉ cần không ngã xuống là sẽ không bị gì?" Khương Ly nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Lấy tin tức hiện nay vừa có, suy đoán của ngươi hẳn sẽ không sai."
Không tiếp tục trì hoãn, hai người tiếp tục đi lên trước.
Quả nhiên, những sinh vật không rõ ẩn dưới bóng đêm không công kích các nàng.
Mà một khi các nàng đi về phía trước, con đường phía sau sẽ biến mất, không cho các nàng có cơ hội quay đầu.
Cầu đá dưới chân, trở nên ngày càng hẹp.
Sàn đá bóng loáng, bám vào lực rất kém.
Hơi không lưu ý sẽ bị trượt chân, rơi vào vực sâu hắc ám, trở thành đồ ăn cho những sinh vật không rõ đó.
Hai người một trước một sau đi trên cầu đá, mỗi bước đi đều cực kỳ cẩn thận.
Sự an tĩnh này làm phóng đại sự sợ hãi, phảng phất bốn phía có ngàn vạn con mắt nhìn chằm chằm.
Loại ánh mắt nhìn chằm chằm mình hệt như nhìn đồ ăn ngon mỹ vị.
Cầu đá, nhìn không thấy điểm cuối.
Chỉ có thể đoán cầu đá càng hẹp, cách cửa miệng càng gần.
Dù sao nơi này là không gian thí luyện, hơn nữa không phải cấm địa trên bản đồ, tuyệt không phải tử lộ.
"Nếu nói thảo nguyên Kính Tượng là khảo nghiệm tâm trí, vậy Huyết Ma cốc thì sao? Khảo nghiệm dũng khí?" Khương Ly mở miệng đánh vỡ sự bình tĩnh khiến người khó chịu.
"Ta đồng ý cách nói của ngươi." Mộ Khinh Ca vừa di chuyển, vừa nói chuyện với Khương Ly.
Cảnh tượng thế này, người không đủ dũng khí, hoặc không đủ vững vàng, nói không chừng chưa đi được mấy bước đã té ngã.
"Không phải nói có năm lệnh bài sao? Tìm thế nào đây?" Khương Ly nhìn lướt qua bốn phía, nhíu mày nói.
Trái lại, Mộ Khinh Ca cực kỳ bình tĩnh: "Nếu họ đã bỏ lệnh bài vào đây, vậy chúng ta có thể tìm được mang đi."
Khương Ly gật đầu: "Ngoại trừ phải chú ý dưới chân, còn phải chú ý xung quanh nhiều hơn."
Mộ Khinh Ca ừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Đi một lát, hai người tựa hồ đã thích ứng áp lực hoàn cảnh.
Ngoại trừ cầu đá dưới chân đã hẹp đến chỉ rộng bằng cánh tay nam tử, thì mọi thứ đều không ảnh hưởng đến các nàng.
"Mùi máu tươi hình như ngày càng nồng." Khương Ly hít mũi, nhíu mày nói.
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca dừng chân lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?"
"Có âm thanh sao?" Khương Ly ngừng thở, cẩn thận phân biệt.
Mộ Khinh Ca cũng im lặng, thân thể nàng sau khi sử dụng dược cải tạo gien, năm giác quan đều trở nên nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
Nàng có thể xác định lỗ tai mình không có vấn đề, phía trước đích xác có tiếng đánh nhau.
"Hình như...!có người đang chiến đấu?" Chỉ chốc lát, Khương Ly mở miệng không chắc lắm.
Có Khương Ly nói, Mộ Khinh Ca càng xác định mình không nghe lầm.
Nàng nhanh bước chân hơn, dưới chân không ngừng có đá vụn rơi xuống vực sâu: "Đã có đánh nhau, vậy là có người, chúng ta qua đó nhìn xem."
Khương Ly đương nhiên không phản bác.
Hai người đẩy nhanh tốc độ, đi tới nơi phát ra tiếng đánh nhau.
Chít chít --!
Chít --! Chít chít --! Chít chít --!
Càng gần, âm thanh truyền đến càng nhiều.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly nhìn nhau, tin tức trong mắt nhau đều rõ ràng.
Bởi vì, ngoại trừ tiếng binh khí giao nhau, còn có một âm thanh khác truyền đến.
"Vu Phi cẩn thận!!" Đột nhiên, một thanh âm khẩn trương truyền đến.
Mộ Khinh Ca và Khương Ly ngưng mắt lại, lập tức đoán ra thanh âm này là của Triệu Nam Tinh.
"Bọn họ ở phía trước!" Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.
Nhảy lên, người đã biến mất trước mắt Khương Ly.
Khương Ly gắt gao đuổi kịp, lúc gặp lại Mộ Khinh Ca, phát hiện nàng đứng ở cuối cầu đá.
"Cha má ơi! Quá lừa người rồi!" Cảnh tượng trước mắt khiến Khương Ly lập tức ngừng xông tới.
Nàng đứng phía sau Mộ Khinh Ca, thân thể hai người bởi vì cầu đá đong đưa mà không ngừng lắc lư.
Cuối cầu đá chỉ nhỏ như ngón tay.
Phía trước là vực sâu hắc ám trống trải vô tận.
Trong bóng đêm có từng tảng đá lớn nhỏ không đồng đều lơ lửng, phảng phất là cầu đá nối tiếp.
Mà lúc này, một số tảng đá phía trước là có ít người đứng, đang đánh nhau với sinh vật huyết sắc nhào về phía họ.
Những thanh âm 'chít chít' đó là từ trong miệng sinh vật này.
Người giao chiến, Mộ Khinh Ca và Khương Ly không xa lạ.
Ngoại trừ Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, còn có một số Long Nha Vệ và tinh anh hai nước họ.
Nhân số, đại khái khoảng một trăm năm mươi người.
Xem ra, bọn họ trực tiếp rơi xuống ở Huyết Ma cốc.
Vừa rồi nếu không phải Khương Ly kịp thời ngừng bước, chỉ sợ sẽ trực tiếp lọt vào vực sâu.
Đây cũng là nguyên nhân nàng thốt ra câu 'hố người'.
Ai sẽ nghĩ đến, phía cuối cầu đá là thế này!
Thân ảnh Mộ Khinh Ca chợt lóe, biến mất trước mắt Khương Ly.
Lúc xuất hiện lại đã đặt chân lên tảng đá trôi nổi.
Ngay sau đó nàng lại biến mất lần hai, lúc xuất hiện lại đã đến gần người phía trước hơn một ít.
Khương Ly không chậm trễ, nhảy lên tảng đá tới gần đám người.
"Khinh Ca!" Triệu Nam Tinh đang giao chiến, dư quang khóe mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca xuất hiện, kinh hỉ nói.
Bởi vì phân tâm nên khiến sinh vật huyết sắc giao chiến với hắn nhân cơ hội trảo móng vuốt tới.
Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca bắn ra một tia linh lực tím đen, đánh trúng cổ sinh vật huyết sắc, nháy mắt lấy mạng nó.
Nó kêu rên một tiếng rơi xuống từ không trung, ngã dưới chân Triệu Nam Tinh.
Mộ Khinh Ca dừng lên tảng đá Triệu Nam Tinh đứng, rốt cuộc thấy rõ hình dáng của sinh vật huyết sắc.