Edit: Diệp Lưu Nhiên
Khương Ly xem xong tấm bản đồ trong tay Mộ Khinh Ca, cảm thán nói: "Không gian thí luyện rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu vậy? Chúng ta đã vào được bao lâu? Đến bây giờ ngoại trừ người Cảnh gia và mấy nữ tử Hoa gia ra, cư nhiên không đụng tới những người khác."
Điểm này, Mộ Khinh Ca không thể trả lời.
Không gian thí luyện thần bí, khiến nàng không thể dùng quy tắc vốn có đi suy đoán.
"Trên bản đồ ghi rõ, ngoài rừng Ngô Đồng chính là vùng đất Thần Di.
Phạm vi cũng rất rộng, cư nhiên cất giấu bốn mươi tấm lệnh bài." Phượng Vu Phi dời mắt khỏi bản đồ, nói.
"Huyết Ma cốc có năm tấm, rừng Ngô Đồng có hai mươi tấm, vùng đất Thần Di có bốn mươi tấm.
Cộng lại là sáu mươi lăm tấm, chiếm đại đa số.
Mà ba mươi lăm tấm còn lại thì chia nhau giấu ở phía tây Sương Lộc nguyên, phía bắc Mê Điệt cung, phía nam Lạc nhai." Triệu Nam Tinh nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca mím môi nói: "Địa điểm chúng ta đáp xuống trong không gian thí luyện là linh động, vẫn chưa gặp được những người khác, có khả năng đã rơi xuống mấy nơi kia.
Lệnh bài còn lại chắc chắn đã bị tìm ra.
Chờ đến thời gian rời đi, mọi người đều sẽ đưa mắt nhìn đối thủ, bắt đầu đoạt lệnh bài.
Lúc ấy, mới chân chính là bắt đầu đại chiến!"
"Chắc chắn rồi.
Đám người họ có thể đứng ở vị trí này, đều không phải hạng người quân tử gì." Khương Ly cười lạnh trào phúng.
Mộ Khinh Ca tán đồng sâu sắc, gật đầu: "Cứ quyết định như vậy.
Chúng ta xuất phát tới vùng đất Thần Di, cố gắng sưu tầm lệnh bài.
Nếu cuối cùng không đủ, vậy thì đoạt!"
Lúc nói đến chữ 'đoạt', đáy mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia hung ác.
...
Trong hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, Hoàng Phủ Hoán đã hai ngày hai đêm không ngủ.
Không gian thí luyện đóng cửa bao lâu, hắn và Nguyên hoàng lo lắng bấy nhiêu.
Lúc Nguyên hoàng bãi triều, hắn lại đi tìm phụ hoàng mình.
Đôi mắt tràn ngập tơ máu, lộ vẻ tiều tụy.
"Hoán nhi, con..." Nguyên hoàng nhìn thấy hắn, khẽ giật mình.
"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết như thế." Hoàng Phủ Hoán nói với Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Nguyên hoàng bất đắc dĩ thở dài, nói với Hoàng Phủ Hoán: "Phụ hoàng hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng hiện giờ Thánh Vương bệ hạ không ở đây, dịch quán Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp cư nhiên chỉ còn một hai tên đệ tử chả biết gì.
Bên Lam gia càng không có bất kỳ tiếng gió nào, con bảo phụ hoàng phải làm sao?"
"Càng là vậy, càng chắc chắn suy đoán của chúng ta là sự thật!" Hoàng Phủ Hoán vội kêu: "Chẳng lẽ phụ hoàng phải chờ tới khi Mộ tiểu tước gia chết ở trong không gian thí luyện, mới đi hỏi tội sao?"
"Hoán nhi, con hà tất kích động như thế? Lam gia Lam Phi Nguyệt kia cũng ở bên trong.
Nếu là có chuyện gì, tổn thất bên Lam gia sẽ không nhỏ.
Có lẽ chuyện không nghiêm trọng như chúng ta tưởng.
Bên Lam gia, trẫm đã phái cung phụng Lục dẫn người đi theo dõi nhìn chằm chằm, sẽ không để bọn chúng làm ra chuyện mờ ám gì.
Nếu thật sự có nguy hiểm, Mộ tiểu tước gia có thể rời đi bằng truyền tống phù." Hoàng Phủ Hạo Thiên nhíu mày nói.
Hoàng Phủ Hoán cười lạnh nói: "Phụ hoàng, ngài đang an ủi con sao, hay là an ủi chính ngài? Lam gia dám làm như thế, nhất định có nắm chắc.
Bọn chúng tự nhận nếu gϊếŧ chết Mộ tiểu tước gia trong không gian thí luyện, có thể đẩy trách nhiệm cho không gian nguy hiểm.
Dù Thánh Vương bệ hạ sau này có thịnh nộ, cũng sẽ không bởi vì một người chết mà tới truy trách đại gia tộc bọn chúng.
Nhưng, mọi người đều đã quên sao? Người tiến vào không gian thí luyện, không chỉ có thiên kiêu gia tộc khác, mà còn có Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc! Tầm quan trọng của Cổ Vu quốc với Lâm Xuyên, phụ hoàng càng rõ hơn nhi thần.
Một khi nữ hoàng xảy ra chuyện, hậu quả sẽ thế nào? Huống chi nhi thần có lý do hoài nghi, truyền tống phù của nhóm Mộ tiểu tước gia có vấn đề!"
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên co rụt lại, khiếp sợ nói: "Con có chứng cứ gì?" Hoàng Phủ Hoán nói không sai.
Ở thời điểm không rõ, duy nhất hắn có thể ký thác chính là truyền tống phù.
Vô luận là Lam gia cũng được, hay là Vạn Thú Tông Luyện Đúc Tháp cũng tốt, chỉ cần Mộ Khinh Ca có thể bình an đi ra, thì vẫn còn cơ hội chậm rãi thu thập bọn chúng.
Nhưng, một khi Mộ Khinh Ca thật sự chết ở trong...
Hoàng Phủ Hạo Thiên đột nhiên hít sâu một hơi.
"Truyền tống phù do tứ đại gia tộc và hoàng thất giám sát chế thành, không có khả năng xuất hiện vấn đề!" Hoàng Phủ Hạo Thiên kiên định nói.
Hoàng Phủ Hoán lại cắn răng, siết nắm đấm nói: "Phụ hoàng đừng quên, Lam gia am hiểu nhất là cấm chế gia tộc.
Nếu bọn chúng muốn động chút tay chân vào truyền tống phù, khiến truyền tống phù không nhạy ở thời điểm mấu chốt, cũng không phải việc khó.
Chuyện này nếu Lam gia có tham dự, bọn chúng sẽ không chỉ đơn giản là cho người đi vào!"
"..." Hoàng Phủ Hoán nói, khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên trầm mặc.
Truyền tống phù là cùng chế tác chung, giám sát lẫn nhau.
Sau khi hoàn thành truyền tống phù, cũng do trưởng lão kiểm tra, xác định không lầm thì mới phát ra ngoài.
Nhưng nếu chuyện này bị Lam gia tham dự toàn bộ vào, trưởng lão Lam gia phụ trách kiểm tra truyền tống phù hoàn toàn có thủ đoạn nhỏ che giấu ít chi tiết.
Dù sao chế tác xong truyền tống phù, nhìn từ vẻ ngoài thì không có chỗ nào đặc biệt.
"Mọi thứ, đều là con giả thiết..." Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên khó coi.
Hoàng Phủ Hoán từng bước ép sát: "Cho nên mới phải tiến hành khảo vấn Lam gia, hỏi ra toàn bộ kế hoạch.
Chúng ta mới có thể nghĩ ra kế sách ứng đối."
Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, nói với Nguyên hoàng: "Nhi thần biết, tứ đại gia tộc có lịch sử đã lâu, ăn sâu bén rễ, một khi hai bên giao chiến, tổn thất không chỉ mỗi Lam gia.
Lực lượng hoàng thất cũng bị suy yếu, ba gia tộc khác sẽ thừa cơ quật khởi, đến lúc đó Hoàng Phủ gia ta sẽ bị chèn ép xuống.
Không đến vạn bất đắc dĩ, phụ hoàng sẽ không muốn xé rách mặt với Lam gia.
Ngài bảo cung phụng Lục đi giám thị Lam gia, phần lớn là để có cái giải thích với Thánh Vương bệ hạ., đang làm bộ mà thôi."
Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên theo từng lời nói của Hoàng Phủ Hoán, trở nên càng khó coi.
Hoàng Phủ Hoán lại tiếp tục nói: "Nhưng, phụ hoàng ngài nghĩ tới chưa? Thánh Vương bệ hạ coi trọng Mộ tiểu tước gia như thế.
Nếu hắn thật sự xảy ra sơ xuất gì, chắc chắn bị hủy diệt không chỉ mỗi Lam gia.
Hiện tại chúng ta nhanh chóng quyết định, tích cực cứu vớt, tuy có khả năng khiến Hoàng Phủ gia rơi vào khốn cảnh, nhưng có thể bảo toàn toàn bộ gia tộc.
Lửa giận của Thánh Vương bệ hạ, há một kẻ hèn như Lam gia có thể giội tắt?"
"Con định làm thế nào?" Thanh âm Hoàng Phủ Hạo Thiên có chút vô lực, tựa như đã thỏa hiệp.
Hoàng Phủ Hoán trầm giọng nói: "Lập tức tuyên Lam gia tiến cung, ép bọn chúng nói ra toàn bộ kế hoạch.
Nếu hắn không muốn phối hợp, chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực trấn áp.
Đồng thời phải liên lạc với ba gia tộc khác, giải thích lợi và hại cho họ, kéo bọn họ vào trận tuyến của chúng ta, gây áp lực cho Lam gia!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên biến ảo vài lần, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Được, làm theo lời con nói!"
...
Không gian thí luyện.
"Phía trước là vùng đất Thần Di." Phượng Vu Phi chỉ tới màn sương trắng, nói với đám người Mộ Khinh Ca.
Thời điểm mọi người chuẩn bị bước vào, Mộ Khinh Ca lại đột nhiên kêu ngừng.
Nàng nghĩ nghĩ, nói với mọi người: "Theo kinh nghiệm lúc trước gặp phải, mọi người phải đứng gần vào nhau, chú ý tình huống xung quanh.
Nếu thấy có gì bất thường, thì lập tức cảnh báo."
Mọi người đồng ý.
"Ngươi đúng là cẩn thận." Khương Ly đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca, thấp giọng nói.
Thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh: "Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực, đạo lý này đã được chứng minh từ vô số máu tươi."
Khương Ly gật đầu cái hiểu cái không.
Nàng dường như đã hiểu Mộ Khinh Ca dựa vào điều gì, từ một tên ăn chơi trác táng, từng bước đi đến địa vị cao hôm nay.
Nàng không hề coi thường bất kỳ địch nhân nào, làm bất kỳ chuyện gì đều nghĩ trước làm sau, không lỗ mãng.
Đi vào sương trắng, mọi người thấy hoa mắt.
Khi sương trắng trước tầm mắt dần tiêu tán, kiến trúc di tích nhìn không thấy điểm cuối xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Đống đổ nát thê lương, đá vụn dưới đất nằm an tĩnh, phảng phất ngâm xướng lên khúc ca truyền thuyết thiên cổ...
Kiến trúc cổ đã khó nhìn ra được hình dáng.
Duy nhất có thể lờ mờ trông thấy toàn cảnh chính là, trung tâm tháp cao giữa tòa thành trì đổ nát.
Kiến trúc tháp cao, thẳng tắp như kiếm, xông thẳng tận trời, mang theo khí thế thề phá trời cao.
Chẳng qua trên thân tháp đã tàn phá nát tươm, loang lổ theo năm tháng, mang lại cảm giác già cỗi của bảo kiếm tuổi xế chiều.
"Kẻ nào!" Đột nhiên, có người cả kinh kêu lên.
Đám người Mộ Khinh Ca đồng thời quay đầu nhìn, bỗng phát hiện bên cạnh đội ngũ bọn họ, tự nhiên nhô ra một đội nhân mã khác.