Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lam Phi Nguyệt gần như tức điên.
Nhưng lúc đó, Cảnh Thiên bên Cảnh gia cũng mở miệng: "Người Cảnh gia nghe lệnh, bóp phù rời đi."
Hắn cũng lựa chọn ở lại.
Cảnh Thiên lựa chọn, làm cho Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc.
Không chỉ nàng, ngay cả Triệu Nam Tinh cũng khó hiểu nhìn về phía Cảnh Thiên, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Cảnh Thiên chậm rãi dừng bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Hắn không nhìn Lam Phi Nguyệt đã tức đến mặt đỏ tía tai, mà nói với Mộ Khinh Ca: "Ta ở lại, không phải chúng ta cùng là người Dược Tháp.
Mà ta tin tưởng lời phụ thân nói, kết thiện duyên với ngươi sẽ tốt hơn kết thù.
Nếu muốn kết thiện duyên, vậy đưa than ngày tuyết sẽ tốt hơn dệt hoa trên gấm."
Mộ Khinh Ca còn chưa nói, Lam Phi Nguyệt đã dữ tợn kêu: "Đưa than ngày tuyết? Cảnh Thiên ngươi không sợ ném mạng mình luôn sao?"
Cảnh Thiên nhàn nhạt trả lời: "Ta còn có truyền tống phù." Ngụ ý, hắn có thể cùng Mộ Khinh Ca chiến đấu, nhưng không định chết cùng.
Lời thẳng thắn khiến người ta không phản bác được.
Bàn về kiêu căng, Cảnh Thiên và Lam Phi Nguyệt cơ hồ là cùng cấp.
Dù hiện tại hắn không còn tâm tranh cường háo thắng với Mộ Khinh Ca, nhưng giọng điệu vẫn nhàn nhạt kiêu căng như cũ.
Chỉ là sự kiêu căng này không khiến người ta chán ghét như trước.
Cảnh Thiên nói, khiến Mộ Khinh Ca vốn muốn nói lại nuốt trở vào.
Nếu bây giờ Cảnh Thiên đứng ra, lấy tư cách đầu tư tình cảm để trao đổi lợi ích, vậy nàng cũng không cần khuyên hay tỏ vẻ cảm tạ gì nữa.
Nàng và Cảnh Thiên rất khó làm bằng hữu, nhưng làm đồng bạn lợi ích thì không phải không được.
Trong lúc nhất thời, đám đông đã bị chia thành ba phe.
Ngoại trừ hai bên giằng co, còn lại đều là nhóm quần chúng nhị đẳng quốc.
Bọn chúng không thể rời đi, bởi vì bọn chúng còn muốn lệnh bài trên người Mộ Khinh Ca.
Cho nên bọn chúng cần phải ở lại, chờ hai bên có kết quả chiến đấu, thì tùy cơ ứng biến cướp đoạt lệnh bài.
Nhân tâm Nhung quốc, Vũ quốc và Địch quốc đều có ý định giống nhau.
Ánh mắt nhìn nhau đều xen lẫn địch ý và đề phòng.
"Thẩm Bích Thành, Hoa Cầm Tâm, Cảnh Thiên.
Các ngươi xác định muốn tranh vào vũng nước đục này, vậy thì đừng có hối hận!" Lam Phi Nguyệt lạnh lùng nói.
Biểu tình Thẩm Bích Thành không hề dao động, Cảnh Thiên còn cười kiêu căng.
Hoa Cầm Tâm chưa từ bỏ ý định ném ánh mắt yêu mến nhìn Mộ Khinh Ca, tựa như ảo tưởng lần sống chết có nhau này, sẽ khiến nàng có được hảo cảm của Mộ Khinh Ca.
"Lam Phi Nguyệt, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?" Mộ Khinh Ca rốt cuộc mở miệng.
Tâm Lam Phi Nguyệt muốn gϊếŧ, từ lúc đầu chưa từng che giấu.
Nàng muốn hỏi, là Lam Phi Nguyệt muốn gϊếŧ nàng thế nào?
"Ta muốn thế nào?" Lam Phi Nguyệt cười dữ tợn, rút túi Tu Di buộc trên đai lưng mình xuống.
Không chỉ nàng ta, mười mấy người Lam gia cũng đều rút túi Tu Di mình ra!
...
Bên ngoài không gian thí luyện, cấm địa hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc.
Nơi này là cửa vào không gian thí luyện, cũng là cửa ra.
Người tứ đại gia tộc đều từng đám rời khỏi, khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên và Hoàng Phủ Hoán chú ý.
Khi bọn hắn mang theo cung phụng Thất tới, ba gia chủ khác cũng vào theo, không ngừng hỏi con cháu nhà mình.
Hoàng Phủ Hoán không nhìn thấy Thẩm Bích Thành, Hoa Cầm Tâm và Cảnh Thiên trong đám người, không khỏi nhíu mày.
"Đều câm mồm lại cho trẫm!" Thấy xung quanh xì xào lộn xộn, Hoàng Phủ Hạo Thiên rốt cuộc tức giận.
Hắn đen mặt, quét về phía người đứng ở cấm địa.
Giơ tay chỉ vào một người Thẩm gia, hỏi: "Hiện giờ tình huống trong không gian thí luyện là thế nào, vì sao các ngươi rời khỏi, thiếu chủ các ngươi đâu? Ngươi trả lời cho trẫm!"
Đệ tử Thẩm gia trộm nhìn gia chủ nhà mình, thấy hắn gật đầu rồi mới nói: "Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta vốn tìm lệnh bài ở vùng đất Thần Di, nhưng Lam gia tiểu thư Lam Phi Nguyệt lại đột nhiên dẫn người đuổi tới, nói muốn tìm Mộ tiểu tước gia gây phiền toái.
Thiếu chủ bảo chúng ta trở về trước, còn bản thân thì ở lại."
Sự thật quả nhiên tương đồng với suy đoán của họ.
Người Hoa gia và Cảnh gia cũng đều nói giống nhau.
Hoa gia chủ nóng lòng nói: "Sao đứa nhỏ Cầm Tâm này lại tùy hứng như thế? Tu vi nó mới bao nhiêu, cũng dám đi trợ trận?" Nói xong, đáy mắt nàng hiện lên một tia hung ác quả quyết, nói Nguyên hoàng: "Nguyên hoàng, nếu tiểu nữ bị tổn thương gì ở không gian thí luyện, Hoa gia ta tất thề không đội trời chung với Lam gia!"
Hoàng Phủ Hạo Thiên trầm mặt nói: "Hoa gia chủ yên tâm, Lam gia tự chịu diệt vong, cách gia tộc hủy diệt không còn xa."
Thẩm gia chủ nói: "Nếu con chúng ta đã đưa lựa chọn, bệ hạ, chúng ta không cần do dự." Ý trong lời hắn là muốn trực tiếp khai chiến với Lam gia.
Đề nghị này, khiến lòng Hoàng Phủ Hạo Thiên nhảy dựng.
Thánh Nguyên đế quốc chính là nhà hắn.
Thiên Đô càng là địa bàn của hắn.
Nếu thật muốn khai chiến, ngoại trừ Lam gia, tổn thất lớn nhất chỉ có thể là Hoàng Phủ gia.
Cũng may, Cảnh gia chủ kịp nói: "Hiện giờ không gian thí luyện chưa mở ra, chúng ta và Lam gia không nên làm gì vội.
Việc cấp bách là phải nghĩ biện pháp mở cửa không gian, mang tất cả mọi người ra, bảo đảm bọn họ bình an rồi mới tìm Lam gia tính sổ."
Hoàng Phủ Hạo Thiên gật đầu nói: "Không sai.
Hiện tại mấy vị cung phụng hoàng thất đang giằng co với mấy vị lão tổ Lam gia.
Nếu chư vị nguyện ý, cũng có thể khiến cho mấy lão tổ trong nhà ra mặt tạo áp lực cho Lam gia.
Nhưng, phương pháp mở ra không gian..."
Nhắc tới vấn đề đau đầu nhất, Hoàng Phủ Hạo Thiên không nhịn được nhăn mi.
Hoàng Phủ Hoán lúc này nói: "Phụ hoàng, cưỡng ép mở không gian đi!"
Hắn nói, khiến các gia chủ khác đều nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng chuyển mắt qua, nhìn hắn nói: "Hoán nhi, hiện tại cách thời gian không gian mở ra lần nữa, còn hai ngày."
Hoàng Phủ Hoán lắc đầu nói: "Chìa khóa đã làm lạnh năm ngày, hẳn có thể miễn cưỡng mở không gian ra."
"Hoán nhi, con có biết mình đang nói gì không? Nếu miễn cưỡng mở không gian, có khả năng sẽ dẫn tới không gian sụp đổ, toàn bộ không gian đều hóa thành hư ảo!" Hoàng Phủ Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Hoàng Phủ Hoán theo sát không bỏ: "Phụ hoàng, hiện tại không phải thời điểm suy xét được mất.
Toàn bộ không gian thí luyện đều do Thánh Vương bệ hạ làm ra, Thánh Vương bệ hạ sẽ làm thêm một không gian thí luyện khác.
Nhưng một khi Mộ tiểu tước gia thật sự bị Lam gia làm hại, chúng ta ai có thể thừa nhận lửa giận của Thánh Vương bệ hạ?"
Biểu cảm của Hoàng Phủ Hạo Thiên theo từng lời của Hoàng Phủ Hoán mà âm tình bất định.
Nếu không gian thí luyện bị hủy, bị hao tổn lớn nhất chính là hoàng thất Hoàng Phủ.
Đối với gia tộc khác, thật ra không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Trong lúc nhất thời, ba gia chủ khác đều dời tầm mắt lên Nguyên hoàng.
Đồng dạng, bọn họ cũng có chút bội phục đối với sự quyết đoán của Hoàng Phủ Hoán.
Tuổi còn trẻ, lại có thể thấy rõ quan hệ được mất, quả thực không dễ.
Có lẽ, thiên phú tu luyện của Hoàng Phủ Hoán không phải ưu tú nhất trong lứa trẻ Thiên Đô.
Nhưng hắn có sự quyết đoán và tâm trí xuất sắc nhất trong lứa trẻ.
Thậm chí, những người già như họ đều không so bằng.
Xoắn xuýt, Hoàng Phủ Hạo Thiên cắn răng, ngẩng đầu nói với cung phụng Thất: "Cung phụng Thất, làm phiền ngươi đi Lam gia một chuyến, lấy chìa khóa đặt ở Lam gia ra."
Hắn nói, đại biểu cho quyết định của mình.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán: "Hoán nhi, con trở về Ly cung một chuyến, xem Thánh Vương bệ hạ trở lại chưa."
Hoàng Phủ Hoán gật đầu rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Hoàng Phủ Hạo Thiên quyết định cưỡng ép mở không gian, ba gia chủ khác dĩ nhiên phải chạy về lấy chìa khóa trong nhà ra đây.
Những đệ tử gia tộc khác đều được mang đi.
Cấm địa hoàng cung, chỉ còn lại có người Hoàng Phủ.
Thẳng đến lúc này, Hoàng Phủ Hạo Thiên mới âm trầm khủng bố cắn răng: "Lam gia, còn có Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp!" Giờ phút này trong mắt hắn, ba phương thế lực này quả thực giống như kẻ thù gϊếŧ cha, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.
"Người tới!" Hoàng Phủ Hạo Thiên gọi thân tín trong cung, phân phó: "Ban chiếu thư cho trẫm, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp châm ngòi ly gián, âm mưu hãi hại, ý đồ tổn hại không gian thí luyện, lệnh triều đình Nhung quốc hạ lệnh truy nã toàn bộ! Gϊếŧ hết!"