Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ta dâm ngươi khi nào? Chỉ bằng ngươi, ta còn chướng mắt!"
Một câu quát lạnh trào phúng, từ trên trời giáng xuống.
Cũng làm cho mọi người đột nhiên ngẩng đầu.
Thanh âm này có bảy tám phần quen thuộc, lại có hai ba phần xa lạ.
Giọng điệu mang theo lười biếng và ngạo cuồng, nhưng lại thuộc về một nữ tử.
Vậy mà khi nhóm Long Nha Vệ nghe được thanh âm này, toàn thể đều kích động.
Tiểu tước gia nhà bọn họ định dùng mặt thật gặp người rồi?
Ơ mà, bọn họ bỗng dưng có cảm giác hoa mắt, làm sao đây?
Triệu Nam Tinh đã thấy qua Mộ Khinh Ca nữ nhi, nghe qua thanh âm nói chuyện.
Cho nên ban đầu thấy xa lạ, nhưng lập tức kịp phản ứng, hắn hơi kinh ngạc rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
Yên lặng nuốt đan dược chữa thương, thấy Phượng Vu Phi đầy mặt mù mịt, hảo tâm đưa tới cho nàng viên đan dược định thần.
Phượng Vu Phi mơ hồ tiếp nhận, không rõ Triệu Nam Tinh đưa cho nàng đan dược tĩnh tâm ngưng thần này làm gì.
Khương Ly trái lại vừa nghe xong, thì biết ngay người nói là ai.
Thật ra người có thể nói ra giọng điệu như vậy, ngoài Mộ Khinh Ca thì có thể là ai?
Đôi mắt màu vàng của nàng mang theo ý cười.
Cảnh này dừng trong mắt Hàn Thải Thải, đôi mắt hẹp dài chợt lóe tinh quang.
Trong lòng suy đoán tựa hồ tại thời khắc này đã chứng minh được mình đúng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trừng lớn mắt.
Nhìn chằm chằm cửa miệng dữ tợn khổng lồ dần biến mất.
'Hắn là nữ! Nàng là nữ! Quả nhiên là vậy!'
Giờ khắc này, Hàn Thải Thải cảm thấy trái tim mình nhảy lên kịch liệt, hắn không ngừng rít gào trong lòng.
Người còn lại đều mang cảm giác 'phải mà không phải' đối với thanh âm này.
Từ ý tứ mặt chữ mà nói, người nói chuyện rõ là đang nhắm tới Lam Phi Nguyệt.
Hẳn chính là Mộ tiểu tước gia từ tam đẳng quốc Mộ Khinh Ca, nhưng thanh âm này cố tình là của nữ, vì sao?
Trong khoảnh khắc, vô luận là bị thương hay không bị thương, đều dời lực chú ý của mình lên cửa miệng khổng lồ trên bầu trời.
Ngay cả Đại cung phụng hoàng thất, và lão tổ Lam gia cũng không ngoại lệ.
Nhưng lão tổ Lam gia lại không có chú ý tới, sắc mặt Lam Phi Nguyệt bên cạnh mình đã biến hóa.
Nếu người nói đúng là Mộ Khinh Ca, vậy hắn...!Không, là nàng...
Bầu trời cấm địa hoàng cung, vết rách dữ tợn chậm rãi khép lại.
Không gian thí luyện sắp hỏng hình như đang nhả ra một 'vật' không nên tồn tại, rồi bình tĩnh lại.
Khi một tia rách cuối cùng nhạt mất, hai bóng người xuất hiện trước mắt bao người!
Một đỏ một trắng, cao lớn yểu điệu, đều có khuôn mặt khuynh thành không giống phàm nhân, rồi lại chết tiệt cực kỳ hài hòa hoàn mỹ.
Mọi người sửng sốt, trước tiên nhận ra người bạch y kia.
Nhưng sau khi nhận ra, bất kể là người hoàng thất, hay tứ đại gia tộc, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp, hoặc là nhị đẳng quốc đều mang thần sắc kinh hãi, sôi nổi quỳ rạp xuống đất, khiêm tốn phủ phục thân mình, hô: "Thánh Vương bệ hạ ---!"
Ngay cả lão tổ Lam gia bá đạo kiêu ngạo, giờ phút này cũng thu liễm mũi nhọn của mình, lôi kéo Lam Phi Nguyệt cùng quỳ xuống với Đại cung phụng hoàng thất.
Lúc trước Lam gia kiêu ngạo, đánh giá sai Mộ Khinh Ca.
Nhất là lão tổ Lam gia, căn bản không tin một Thánh Vương bệ hạ cao cao tại thượng không hỏi thế sự sẽ chú ý tới một kiến hôi.
Theo hắn thấy, đơn giản là có kẻ dụng tâm kín đáo muốn mượn cơ hội leo lên Thánh Vương bệ hạ mà thôi.
Tất cả hành động của Lam gia, là thay Thánh Vương bệ hạ diệt trừ gian nghịch.
Dù Thánh Vương bệ hạ sẽ tức giận, nhưng sau khi tức giận dĩ nhiên sẽ nhớ tới Lam gia bọn chúng tốt hơn.
Sau này, Lam gia một bước lên mây, ngồi vững vị trí đệ nhất thế gia Lâm Xuyên.
Mà bây giờ...
Đột nhiên, hắn nghĩ mình lầm rồi.
Một cảm giác đáng sợ từ đáy lòng, khiến sống lưng lão tổ Lam gia toát ra cỗ hàn ý.
Dung mạo Tư Mạch không hề xa lạ đối với mọi người.
Kể cả Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca chưa chân chính gặp qua Tư Mạch, nhưng khi nghe người khác xưng hô đều kinh ngạc sửng sốt, không hẹn mà cùng quỳ xuống.
Khi hai bóng người xuất hiện, hai bóng đen trái phải hiện ra đứng sau lưng hai người họ làm hộ vệ.
Người tới, bọn chúng càng thêm quen thuộc.
Đúng là hai vị hắc hầu đại nhân hằng năm bầu bạn cùng Thánh Vương bệ hạ.
"Chủ tử, nên tới đều tới." Cô Dạ yên lặng nói một câu phía sau Tư Mạch.
Khi hắn dứt lời, có một bóng người bỗng ngã xuống, lăn đến trận doanh Lam gia.
Mọi người tập trung nhìn, cư nhiên là Lam gia chủ.
"Phụ thân!" Lam Phi Nguyệt thấy phụ thân mình chật vật, muốn duỗi tay kéo, lại bị tằng tổ phụ ngăn cản, không cho nàng tự tiện hành động.
Tư Mạch nhàn nhạt lướt qua Lam gia chủ mặt đầy bụi đất, hừ lạnh một tiếng: "Ừm."
Lúc này có một người dưới mặt đất vẫn chưa quỳ xuống.
Đó chính là Hàn Thải Thải.
Tư Mạch chú ý tới, thiếu chủ Vạn Tượng Lâu này không nhìn hắn mà nhìn giai nhân tuyệt sắc bên cạnh hắn.
Cảm giác không vui khi bảo bối mình tỉ mỉ che chở bị kẻ khác nhìn trộm, khiến thần sắc Tư Mạch lạnh đi mấy phần.
Đôi mắt hổ phách hơi nhíu lại, khiến bờ vai Hàn Thải Thải đứng dưới đất nặng trĩu, còng xuống mấy phần.
Khương Ly bên cạnh thấy hai chân hắn run rẩy, ngước mắt nhìn hắn.
Lại nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng, mím môi mạnh mẽ đứng thẳng.
Tựa hồ hắn không muốn quỳ xuống công nhận đệ nhất nhân Lâm Xuyên ở trước mặt Mộ Khinh Ca.
Hàn Thải Thải chống đến cực kỳ vất vả.
Linh lực thân thể hắn như bị giam cầm, căn bản không thể vận chuyển.
Chỉ có thể kiên trì dựa vào ý chí mình.
Biến cố này, khiến hắn dời mắt từ Mộ Khinh Ca chuyển sang Tư Mạch.
Đôi mắt hẹp dài kiên trì và quật cường, tựa như đang khiêu chiến Tư Mạch.
Mộ Khinh Ca thật sự làm kinh diễm hắn, dù hắn đã sớm thử nghĩ bộ dáng nàng là nữ tử trong đầu mình.
Nhưng khi tận mắt chân chính nhìn thấy, hắn vẫn có cảm giác linh hồn bị chấn động.
Mộ Khinh Ca nữ tử như vậy, không liên quan đến mỹ mạo hay không, hắn đều không muốn từ bỏ dễ dàng.
Dù là, hắn biết đối thủ mạnh mẽ!
Hàn Thải Thải cắn răng, ánh mắt sắc bén phóng tới Tư Mạch.
Tư Mạch hơi nhíu mắt lại.
Khóe miệng khẽ giương lên, áp lực lớn hơn đè xuống vai Hàn Thải Thải.
Rốt cuộc, xương đùi Hàn Thải Thải đã phát ra tiếng 'răng rắc'.
Thân thể nghiêng xuống, quỳ một gối.
Dù đôi mắt hắn tràn ngập không cam lòng, tràn ngập không phục, hắn vẫn phải quỳ xuống.
Một chớp mắt khi hắn quỳ xuống, hắn tựa như thấy được Tư Mạch cười.
Hành động của nam nhân bên cạnh, Mộ Khinh Ca sao có thể không cảm giác được? Huống chi, Tư Mạch căn bản không tính gạt nàng.
Cảm giác được Mộ Khinh Ca nhìn qua, hắn bình tĩnh thong dong thấp giọng trả lời: "Trông vậy mới hòa hợp."
Mộ Khinh Ca bị hắn trả lời làm giựt khóe miệng.
Tất cả mọi người đều quỳ đầy đất.
Hơn một ngàn người đông đúc, Hàn Thải Thải quỳ xuống, đúng là khiến điều lạc quẻ duy nhất trở nên cân đối rồi.
Âm thầm đấu nhau, lại nói tiếp, thực ra cũng chỉ trong nháy mắt.
Chuyện Hàn Thải Thải, ngoại trừ Khương Ly bên cạnh có thể soi một xíu, thì không ai biết.
Cho dù có người nhìn đến, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng vị Hàn thiếu chủ này chậm nửa nhịp mà thôi.
Đợi Thánh Vương bệ hạ lâu, bọn hắn rốt cuộc nhìn thấy chân nhân rồi.
Nhưng mà...
Vị nữ tử kinh diễm khiến trời đất ảm đạm bên cạnh ngài ấy là ai?
Hồng y quyến rũ, vì sao khiến người ta có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết?
Còn có, Vị Mộ tiểu tước gia Mộ Khinh Ca đâu?
Có không ít người mang ý đồ muốn tìm chút dấu vết từ khuôn mặt quyến rũ tuyệt dã kia.
Nhưng khi tầm mắt bọn hắn nhìn thấy ngũ quan nữ tử xinh đẹp vô song, kết quả đều khiến bọn hắn tam hồn không thấy bảy phách!
Tóc dài đen nhánh như thác đổ.
Hàng mi đậm nhạt thích hợp, đôi mắt câu hồn nhiếp phách, sống mũi tinh xảo thẳng tắp.
Gò má hơi phiếm hồng, đôi môi anh đào mọng nước.
Gương mặt trái xoan như hoa như ngọc.
Làn da trắng như băng cơ.
Dáng người uyển chuyển tinh tế, thanh lệ tuyệt tục.
Lúc nàng đảo mắt, đều mang theo ngạo khí và khinh cuồng không kiềm chế được, nhưng không làm người ta cảm thấy khó chịu.
Hai đầu lông mày tràn đầy anh khí, thiếu đi phần mềm mại nữ tử, trái lại tăng thêm mấy phần tư thế hào hùng hiên ngang, khiến người ta không dám khinh thường.
Nàng đứng bên Thánh Vương bệ hạ, nhưng không bị át khí thế.
Hơi thở hai người giao hòa, có cảm giác quấn lấy nhau.
Hồng y đỏ rực, khiến người ta quen thuộc.
Chỉ là vạt áo nhiều chỗ tổn hại đã không tiếng động biểu đạt cho mọi người biết, chủ nhân y phục này đã trải qua một trận chiến kinh tâm động phách thế nào.