Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Từng kẻ muốn gϊếŧ nàng, muốn lấy mạng nàng.

Bây giờ đều quỳ gối dưới chân nàng, vẫy đuôi lấy lòng nàng.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng, bọn chúng không cần tôn nghiêm là bởi vì nam nhân bên cạnh nàng?
Nhưng, có liên quan gì?
Nam nhân của nàng, coi như cáo mượn oai hùm thì có sao?
Lam gia chân thành cầu xin, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp lại không nói nên lời.

Ân oán giữa bọn chúng và Mộ Khinh Ca rốt cuộc là bắt đầu bởi cái gì, hai bên đều biết rõ.
"Ồ? Kẻ gian, Lam gia bị kẻ gian nào che mắt?" Mộ Khinh Ca chợt nghiền ngẫm nói.
Lão tổ Lam gia sáng mắt, như thấy được hy vọng.
Nhưng, hắn làm sao biết nhiều uẩn khúc trong đó?
Kế hoạch diệt sát Mộ Khinh Ca lần này, hắn chỉ biết đại khái.

Biết Thiên Đô xuất hiện thiên tài ngang trời khó lường.

Không chỉ khiến Thánh Vương bệ hạ chú ý, còn cản trở ánh trăng nhà bọn chúng.
Cho nên dựa theo cách làm nhất quán, gϊếŧ người là chuyện hết sức bình thường!
Lão tổ Lam gia xoay chuyển tròng mắt, ánh mắt dừng lên người Lam gia chủ.
Hắn duỗi tay chộp tới Lam gia chủ.

Chưởng phong trực tiếp đánh vào Lam gia chủ đang ngồi oặt như bùn nhão, đánh tỉnh hắn (Lam gia chủ) khỏi đần độn.
Tiếng bạt tay thanh thúy, vang lên trong cấm địa.
Mộ Khinh Ca hài hước nhìn mặt Lam gia chủ bị tát đến sưng đỏ.

Biểu tình Tư Mạch vẫn đạm mạc như cũ, khó phân vui buồn.

Chỉ khi nhìn nữ tử bên cạnh, đôi mắt đạm mạc xa cách của hắn mới dấy lên nhu hòa.
Lam gia chủ bỗng nhiên bừng tỉnh.

Tầm mắt hắn đảo một vòng, cuối cùng dừng lên thi thể tàn phá của Lam Phi Nguyệt.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra là ai.

Lập tức, con ngươi hắn mãnh liệt co rụt lại, sợ hãi kêu to: "A!!! A!!!"
Hắn vừa kêu vừa co lại phía sau, đụng vào người lão tổ Lam gia.
Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của hắn, lão tổ Lam gia hận không thể một tát đập chết hắn.
Nhưng hiện tại đồ vô dụng này không thể chết được!
Lão tổ Lam gia túm lấy vạt áo Lam gia chủ, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, hỏi: "Lão phu hỏi ngươi, rốt cuộc là kẻ nào hại Lam gia ta? Lừa gạt Lam gia ta! Khiến Lam gia ta trở thành tội nhân!"
Ý tứ ám chỉ trong lời hắn hết sức rõ ràng, tựa hồ chỉ cần đẩy tội ra, là có thể bảo vệ Lam gia bình an.
Nội tâm Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết rùng mình, thầm kêu 'không tốt!'.

Nếu bị Thánh Vương bệ hạ biết, mọi việc đều do bọn chúng quạt gió thêm củi, là bọn chúng kế hoạch muốn đẩy Mộ Khinh Ca vào chỗ chết, chỉ sợ mạng nhỏ xong rồi!
Tiếc là không làm gì được, dù bọn chúng bây giờ muốn gϊếŧ người diệt khẩu, cũng không có khả năng.
Lam gia chủ bị hắn lay động, thần trí hình như thanh tỉnh hơn nhiều.
Đối với câu hỏi của lão tổ, mặt mũi hắn tái nhợt nhanh chóng trả lời: "Là Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp, là chúng chủ động tới tìm Lam gia ta.

Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta...!Ta vốn muốn từ chối, là...!là Lam Phi Nguyệt...!là Lam Phi Nguyệt kiên trì muốn hợp tác, muốn diệt trừ Mộ Khinh Ca!"
Lam gia chủ nói xong, Mộ Khinh Ca cảm thấy toàn thân Tư Mạch đã hiện đầy hàn khí.
Hơi thở nam nhân này đã bắt đầu bạo ngược.
Bởi vì hắn nghe thấy có kẻ trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ mình, mới tức giận!
Trong vô hình, Mộ Khinh Ca cảm thấy lệ khí trên người mình tiêu tán đi mấy phần.

Nàng bất động thanh sắc nắm tay Tư Mạch, tựa như an ủi hắn rằng mình không sao.
Nhưng nàng không biết, Tư Mạch đã thiếu chút mất nàng một lần.
Những kẻ trước mắt này, không phải không thành công bức tử Mộ Khinh Ca.

Mà đã thành công một lần!
Chuyện này hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Mộ Khinh Ca, nhưng cả đám trước mắt đều cần phải chết!
"Tất cả những kẻ tham dự vào chuyện này, bao gồm thế lực đứng sau lưng hắn, trực hệ chi thứ, đều cần phải lấy chết tạ tội!" Tư Mạch gắt gao nắm tay Mộ Khinh Ca, dùng ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt nói ra quyết định của hắn.
Hắn không hứng thú dây dưa với mấy kẻ đáng chết, chỉ có gϊếŧ người mới có thể tiêu tan nỗi giận trong lòng hắn.
[Tất cả những kẻ tham dự vào chuyện này, bao gồm thế lực đứng sau lưng hắn, trực hệ chi thứ, đều cần phải lấy chết tạ tội!]
Lời nói của Tư Mạch khiến mọi người ở đây đều khiếp sợ ngừng lại hô hấp.
Bọn chúng trừng lớn mắt, không thể tin được lỗ tai mình nghe thấy.
Một câu, phạm vi liên lụy đã lan đến toàn bộ Lâm Xuyên!
Không chỉ hủy diệt ba thế lực chủ mưu, ngay cả các gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ sau lưng bọn chúng cũng đều bị hủy diệt theo.

Chỉ một câu, mọi người cơ hồ đã thấy được thây sơn biển máu bày ra trước mắt!
Vì một nữ nhân, Thánh Vương bệ hạ thật sự muốn làm thế!
Khiếp sợ nhất là Lam gia, Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp.
Bọn chúng vốn tưởng chỉ tính mạng mình khó bảo toàn, lại không ngờ cư nhiên còn liên lụy đến người nhà!
Trốn?
Ha hả...
Thánh Vương bệ hạ muốn gϊếŧ người, toàn bộ Lâm Xuyên, có thể trốn đi đâu?
Một cảm giác hủy thiên diệt địa đánh úp lại, khiến từ đầu tới chân bọn chúng đều lạnh lẽo.
Không! Bọn chúng không cam lòng!
"Thánh Vương bệ hạ, chúng ta có tội, gϊếŧ chúng ta là được! Vì sao phải liên lụy đến người nhà, tộc nhân của chúng ta!" Có một lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp không phục hô.
Tư Mạch mắt lạnh quét tới, khi ánh mắt hắn tựa như chăm chú nhìn lão quái Linh Động Kỳ sơ giai.

Kẻ lúc nãy vừa mới lên tiếng, phút sau đã nổ mạnh, máu thịt nát nhừ, xương cốt lả tả trên đất.
Bá đạo như thế, ai dám nói nữa?!
Cái gì gọi là 'một ánh mắt có thể gϊếŧ người', hơn nữa còn chết rõ ràng như vậy!
"Quá soái!" Mắt Khương Ly thành hình ngôi sao bắn tới Tư Mạch.
Hàn Thải Thải lại hừ lạnh một tiếng: "Máu lạnh!"
Khương Ly trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì? Đây gọi là vì yêu mà cuồng!"
Vì yêu mà cuồng?
Bốn chữ này, dường như khiến thần kinh Hàn Thải Thải đau nhói.
Đột nhiên, hắn thấy mình ở đây là dư thừa.

Ở trước mặt nam nhân kia, hắn thậm chí không có nổi tự do hành động.
Một loại nghẹn khuất quấn quanh hắn, khơi dậy không cam lòng, tâm tính không chịu thua.
Lại nhìn về phía bóng dáng yểu điệu của Mộ Khinh Ca, ánh mắt hắn tràn đầy khiêu chiến.
Gϊếŧ một người, lại giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Tư Mạch chỉ chuyên tâm kiểm tra xem Mộ Khinh Ca có bị dính máu thịt nổ mạnh vào người không.

Khi hắn nhìn thấy ở góc áo Mộ Khinh Ca dính một miếng máu thịt, hắn không vui nhăn mi.
Phất tay, góc áo kia đã bị xé đi.
Hắn xin lỗi nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn."
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, nở nụ cười: "Không sao, ta thích đơn giản thô bạo như vậy!"
Nói thật, trực tiếp nổ bạo lão quái Linh Động Kỳ của Luyện Đúc Tháp, nàng xem đến sảng khoái nha!
"Nàng thích?" Ánh mắt Tư Mạch bởi vì lời Mộ Khinh Ca nói mà sáng hơn: "Được, chỉ cần nàng thích, sau này ta gϊếŧ thêm người cho nàng xem!"
Hít!!!
Thần ơi! Cứu cứu chúng ta với!
Đây là đối thoại kỳ ba gì đây?
Có kiểu nói chuyện yêu đương vậy sao?
Vô số người trong lòng lệ rơi đầy mặt, Thánh Vương bệ hạ đại biểu cho cường giả chí tôn vô thượng trong lòng họ đi đâu rồi? Sao nhoáng cái đã biến thành đồ tể gϊếŧ người không chớp mắt vậy?
Cô Nhai và Cô Dạ, trái lại thấy quen rồi.
Bọn họ đã sớm biết, ở trước mặt Mộ tiểu tước gia, chủ tử bọn họ sẽ không có nguyên tắc.
Huống chi, bọn họ cũng không cảm thấy gϊếŧ thêm mấy người có gì đặc biệt.
Hoàng Phủ Hoán và Hoàng Phủ Hạo Thiên yên lặng liếc nhau, đều không khỏi cười khổ.

Xem ra, bọn họ vẫn xem nhẹ địa vị Mộ Tiểu tước gia ở trong lòng Thánh Vương bệ hạ.
Thậm chí Hoàng Phủ Hoán còn thầm mắng mình ngu xuẩn!
Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng thiên phú Mộ tiểu tước gia, muốn thu nàng làm đồ đệ ở đâu ra? Rõ là muốn...
Ài, chỉ trách Mộ tiểu tước gia ngụy trang quá tốt.

Hắn căn bản không nghĩ đến phương diện nữ nhân kia!
"Thánh Vương bệ hạ!"
"Thánh Vương bệ hạ tha mạng!"
"Thánh Vương bệ hạ tha mạng ---!"
"Mộ tiểu tước gia tha mạng!"
"Mộ tiểu tước gia ta sai rồi!"
Ba thế lực lớn như chó nhà có tang, chật vật hèn mọn dập đầu xin tha với Mộ Khinh Ca.
Tư Mạch đang tình nùng mật ý với Mộ Khinh Ca thì bị quấy rầy, không vui hừ lạnh: "Ồn ào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui