Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

"Vừa rồi là tiểu nữ không cẩn thận đụng tới thái tử điện hạ, không đáng lo ngại. Coi như là có cái gì, cũng là do bản thân tiểu nữ không cẩn thận tạo nên, cùng Thái tử không quan hệ. Thái tử nhân từ, mang tiểu nữ tới đây nghỉ ngơi, tiểu nữ đã vô cùng cảm kích rồi." Bạch Tịch Nguyệt rụt rè nói.

"Đừng, bản Thái tử luôn là người có chịu trách nhiệm. Nếu thật sự bị thương, bản Thái tử toàn quyền phụ trách." Tần Cẩn Tu bức bách nói.

"Thái tử điện hạ." Bạch Tịch Nguyệt lui ra sau một bước, tránh khỏi tay Tần Cẩn Tu. Lúc này, nàng cũng phát hiện có chút không thích hợp. Nàng vốn muốn tìm cơ hội để Thái tử nhớ kỹ nàng, nhỡ đâu về sau cần dùng đến đây? Lại không nghĩ, sự tình diễn biến vượt qua khống chế của nàng ta.

Thấy sắc mặt Tần Cẩn Tu có chút khó coi, nàng vội ôn nhu khuyên nhủ: "Thái tử điện hạ, tiểu nữ và ngài nam nữ hữu biệt. Thật sự là không tiện."

Tần Cẩn Tu trong lòng cười lạnh, nhẫn nại tính tình nói: "Này có quan hệ gì? Nơi đây lại không có người ngoài. Nếu muốn đợi gọi người tới đây kiểm tra, vạn nhất chậm trễ thương thế thì sao?"

Vừa rồi bên ngoài, hắn sớm bị một màn Mộ Khinh Ca uống rượu trên lưng ngựa chọc đến lửa nóng trong lòng, thậm chí không đi trách cứ Tào Quý vô dụng. Đang muốn trở lại hành cung tìm cung nữ hạ hỏa, lại không nghĩ thiếu nữ tinh thuần này chạy đến trong ngực hắn.

Nếu như thế, hắn cần gì phải đẩy ra?

Lại không nghĩ, đến đây rồi, nữ nhân này cư nhiên trở nên xấu hổ, khiến người ta không thích.

Cũng may, hắn còn chuẩn bị phía sau, chính là để ngừa vạn nhất.

Lời nói rõ ràng như vậy, Bạch Tịch Nguyệt nghe không hiểu thì thật sự ngu ngốc rồi. Thái tử tà niệm, khiến trong lòng nàng ta phản cảm, lập tức hoài niệm Duệ Vương tốt.

Ít nhất, Duệ Vương sẽ không đối với nàng như thế.

Trong lòng tức giận bản thân hôm nay lỗ mãng, Bạch Tịch Nguyệt chỉ có thể kiên trì trấn an Thái tử, tìm cơ hội rời đi.

"Thái tử điện hạ, thời gian không còn sớm, tiểu nữ phải đi về rồi." Bạch Tịch Nguyệt có chút sốt ruột nói.

Thế nhưng, khi nàng vừa định muốn rời đi, lại phát hiện mình bị váng đầu hoa mắt, trong cơ thể như có cái gì xao động, loại cảm giác xa lạ này khiến nàng bất an.

Thân thể lảo đảo một cái, Tần Cẩn Tu vội vàng bước tới đưa một tay qua đem nàng ôm vào trong ngực: "Nàng xem nàng kìa, đi đường cũng không xong, còn nói không có việc gì? Nghe lời, để bản Thái tử giúp nàng kiểm tra tốt một phen."

"Ngươi!" Cả người Bạch Tịch Nguyệt nhũn ra, xao động trong lòng bởi vì Tần Cẩn Tu tới gần, mà càng thêm kịch liệt, nàng đã hiểu tất cả.

Vô tội trong mắt chợt lạnh lẽo, nàng mở miệng uy hiếp nói: "Thái tử điện hạ, ngài mau để ta rời đi. Ta là người Mộ phủ, nếu ta gặp chuyện không may, Mộ gia gia và Mộ ca ca sẽ không dễ dàng bỏ qua."

"Ngươi là người Mộ phủ?" Nghe thấy câu này, động tác trên tay Tần Cẩn Tu dừng lại.

Thiếu nữ đụng đến lồng ngực hắn, cư nhiên đến từ Mộ phủ, khiến hắn có chút kinh ngạc.

Mà ngoài cửa sổ, Mộ Khinh Ca nghe thấy Bạch Tịch Nguyệt nhắc tới Mộ phủ, duỗi cổ ra, từ khe hở cửa sổ nhìn vào trong.

Nhìn thấy, chính là một màn Bạch Tịch Nguyệt và Tần Cẩn Tu lôi kéo.

Tần Cẩn Tu phản ứng, khiến Bạch Tịch Nguyệt cho rằng có hy vọng, vội vàng gật đầu nói: "Không sai, ta là người Mộ phủ."

Đáng tiếc, nàng xem nhẹ Tần Cẩn Tu cả gan làm loạn.

Sau khi nghe Bạch Tịch Nguyệt nói ra thân phận của mình, hắn cười lạnh, ánh mắt nhiều thêm vài phần khinh miệt: "Ngươi là người Mộ phủ, chắc là nha đầu ấm giường cho tôn tử của lão đầu Mộ gia kia đi. Hôm nay Mộ Khinh Ca chiếm được danh tiếng, bản Thái tử ngủ với nữ nhân của hắn, coi như huề nhau."

Tần Cẩn Tu nói, khiến Bạch Tịch Nguyệt trong lòng hoảng hốt. Mà Mộ Khinh Ca ngoài cửa sổ nghe được cũng chau mày.

"Thả ta ra!" Thấy khuyên bảo không có hiệu quả, Bạch Tịch Nguyệt chỉ có thể ra sức phản kháng.

Nhưng, thân thể khác thường, khiến Bạch Tịch Nguyệt căn bản không tránh khỏi được tay Tần Cẩn Tu hoàng cảnh trung giai.

"Thả ngươi ra? Ngươi yên tâm, chờ bản Thái tử hưởng dụng tốt, tự nhiên sẽ thả ngươi về." Tần Cẩn Tu trong miệng cười lạnh, động tác tay không ngừng.

Xoẹt!

Tiếng xé rách vải vóc vang lên, tay áo Bạch Tịch Nguyệt bị hắn trực tiếp xé xuống.

"Không! Thả ta ra! Cứu mạng!" Bạch Tịch Nguyệt hoảng sợ kêu lên.

Tần Cẩn Tu cười đến vài phần tà ác: "Nơi này căn bản không có người tới, ngươi kêu cứu mạng có ích gì?"

Những lời này, khiến trong mắt Bạch Tịch Nguyệt sinh tuyệt vọng.

Nếu hôm nay, nàng thất thân với Thái tử, vậy tương lai nàng làm sao bây giờ? "Duệ Vương điện hạ, cứu ta!"

Dưới cửa sổ, động tĩnh bên trong, khiến Tần Diệc Dao nhăn chặt đôi mày đẹp. Nàng lôi kéo góc áo Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca chúng ta..."

"Không vội." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói.

Nói muốn cho Bạch Tịch Nguyệt chịu chút giáo huấn, thì sẽ không nuốt lời.

Tần Diệc Dao há miệng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói. Chỉ là nhìn Mộ Khinh Ca không biết đang suy nghĩ gì.

"A!!!"

Đột nhiên, Bạch Tịch Nguyệt phát cuồng thét lên. Tay chống lại ngực Tần Cẩn Tu nổi lên một vòng hoàng quang, liều lĩnh chụp tới.

"Hoàng cảnh trung giai!"

Mộ Khinh Ca bên ngoài nhìn thấy con mắt co rụt lại, đôi mắt nổi lên một tầng lạnh băng.

Bạch Tịch Nguyệt này che giấu thật sâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui