Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Nếu như không có sự giúp đỡ của Quân Vô Tà, Mặc Thiển Uyên cả đời này cũng đều không đăng cơ được!

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quân Vô Tà một cái, hoàng đế như chó nhà có tang, đôi mắt nhanh chóng dừng lại trên người Mặc Thiển Uyên ngồi ở vị trí ở trên vương vị kia, phấn chấn anh khí bừng bừng.

"Ngươi cho rằng, vì sao hắn phải làm như vậy?"

Tiên đế hơi sửng sốt, sau đó hắn cắn răng nói: "Lòng muông dạ thú, cần gì lý do?"

Quân Vô Tà ánh mắt không di chuyển, "Hắn vốn là con chó trung thành, lại bị ngươi dưỡng thành lang sói. Ngươi giết mẫu thân hắn, diệt cả nhà ngoại tổ hắn, lại hạ độc hắn, ngươi nếu chặt đứt đường sống của hắn, cắt đứt quan hệ phụ tử, hiện giờ còn có thể diện gì mà tự xưng mình là phụ thân hắn?"

Tình huống như vậy, thật giống như đã từng quen biết, một đời trước người nọ không hề đối xử với nàng như quan hệ huyết thống, chỉ giống như đối đãi với một con chó, cả ngày nhốt lại. Một đời này nàng lại từ trên người Quân Tiển minh bạch, gia gia nguyên lai là cái dạng này.

Chính mình gieo hạt, tất nhiên là chính mình muốn ăn trái cây này nhất.

Mặc Thiển Uyên đi đến một bước này, không phải chính là tiên đế đã bước trước một bước hay sao?

Tiên đế cứng họng, biểu tình tuyệt vọng.

"Cũng đã đến thời điểm nên xử lý các ngươi." Quân Vô Tà nhìn thoáng qua hoàng đế, hướng một cái ánh mắt với Thụy Lân Quân đang hộ giá hắn.

Trong lòng Tiên đế giật mình, sợ hãi đối với Quân Vô Tà đã như sóng gió động trời, hắn muốn há mồm kêu gọi, lại bị Thụy Lân Quân mạnh mẽ bịt miệng lại, mạnh mẽ kéo đi từ một góc trong đại điện.

Địa lao trong hoàng cung, vĩnh viễn là nơi hoang vu nhất trong gia đình hoàng tộc, nơi này tối tăm mà ảm đạm, ngoại trừ hoàng đế và thành viên hoàng tộc, rất ít người biết một chỗ như thế này tồn tại. Qua nhiều thế hệ quân vương cai trị, ở chỗ này không biết đã xử quyết bao nhiêu tai họa tâm phúc (ý chỉ những người bên cạnh phản đối). Ngày đó Quân Tiển đó cũng bị ép vào địa lao trong này, chờ đợi bị giết bất cứ lúc nào.

Tiên đế bị Thụy Lân Quân kéo vào địa lao, xích sắt ở trên hai chân hắn kéo xuống sàn, phát ra thanh âm của kim loại đánh vào tảng đá, tiếng vang ở nơi địa lao trống rỗng, vang lên rất rõ ràng.

Tại hai sườn địa lao, phía sau song sắt, Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên bị tách ra nhốt riêng, thanh âm xích sắt va chạm đưa bọn họ sợ hãi từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, trong giây lát bọn họ mở to mắt, hướng ra phía ngoài nhìn lại.

Lúc này Mặc Huyền Phỉ sớm đã không có tôn quý cao nhã của Nhị hoàng tử ngày xưa, Giới Linh bị hủy, hai chân đã phế, đôi tay hắn bị còng ở trên xe lăn, khi ngủ cũng chỉ có thể nghiêng đầu, không được nằm xuống, quần áo trên người hắn đã dơ bẩn bất kham, vết máu cùng bụi bẩn bao trùm không phân biệt được nhan sắc, đầu tóc hỗn độn còn kèm theo mấy sợi rơm lủng lẳng, sắc mặt bị đau nhức sau khi bị tra tấn biến thành một mảnh xám trắng, hai má hõm sâu, hai mắt không có cảm xúc, chỉ có nỗi kinh hoàng.

Người không ra người quỷ không ra quỷ, một phế nhân đầu bù tóc rối như thế liền tính ném ở trên đường cái, cũng không ai sẽ tin tưởng hắn chính là Nhị hoàng tử thân như ngọc.

Hắn bị tiếng đánh từ dây xích mà bừng tỉnh, trên mặt xám xịt tràn đầy sợ hãi, hắn nhìn thấy phụ hoàng mình bị Thụy Lân Quân túm kéo trở về địa lao, bị lôi đi giống như gia súc, tùy ý ném vào bên trong nơi giam giữ.

"Nhị hoàng tử, lâu rồi không gặp." Thình lình một thanh âm mang theo một tia lạnh lẽo truyền tới từ bên ngoài song sắt, đồng tử của Mặc Huyền Phỉ chợt rụt lên, toàn thân không thể khống chế run rẩy.

Hàm răng hắn phát run quay đầu lại, nhìn thấy Quân Vô Tà đang đứng một mình ngoài hành lang.

Nàng mặc một bộ váy sam màu xanh nhạt, màu mát mẻ phù hợp với tính cách lạnh lùng của nàng, khuôn mặt nhỏ tinh tế không mang theo một tia biểu tình, con ngươi như giếng cạn nhìn hắn, tựa như nhìn một con chó đã chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui