Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Bên trong Nhiếp Vân phong, Mộ Thần dẫn theo các đệ tử đứng ở đỉnh núi, nhìn ánh mắt kiên định của “Kha Tàng Cúc” đang chậm rãi đi tới.

“Mộ trưởng lão, đã lâu không gặp.” Bây giờ Hoa Dao đã thể hiện được hoàn toàn nụ cười quái dị của Kha Tàng Cúc, hợp với giọng nói trầm trầm, khiến người ta thấy sợ nổi cả da gà.

“Nhiếp Vân phong không chào đón Kha trưởng lão, mời Kha trưởng lão trở về!” Mộ Thần sờ sờ khuôn mặt, mở miệng liền hạ lệnh đuổi khách.

Quân Vô Tà không động tĩnh quan sát Mộ Thần, hắn quả nhiên không giống với các trưởng lão khác.

Ở những đỉnh núi khác, mặc dù những trưởng lão kia biết mục đích của “Kha Tàng Cúc”, nhưng bởi vì chú tâm đến Tần Nhạc, không thể mặc người chém giết, không có người nào cứng rắn giống như Mộ Thần, không nói gì lập tức mở miệng đuổi người, rõ ràng là muốn bảo vệ đệ tử của mình.

Mà những đệ tự đang đứng bên cạnh Mộ Thần, cũng hoàn toàn không có những ánh mắt sợ hãi như của các đệ tử ở những ngọn núi khác, ánh mắt bọn họ thản nhiên, hoàn toàn không sợ hãi, trong những đệ tử đó, Quân Vô Tà còn bắt gặp Vinh Hằng, hắn đứng phía sau Mộ Thần, lúc nhìn thấy Quân Vô Tà hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục sắc mặt bình thường.

“Kha Tàng Cúc” nghe những lời không khách khí của Mộ Thần, khuôn mặt ảm đảm lập tức thể hiện sự tức giận, hắn cười lạnh lùng, nói: “Mộ Thần, thân phận của chúng ta đều là trưởng lão của Khuynh Vân Tông, ta không tính toán với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng có cho thể diện mà không cần! Ta đến chọn đệ tử Nhiếp Vân Phong của ngươi là ý của Tần tông chủ, không phải ngươi cảm thấy quyền trưởng lão này của ngươi còn lớn hơn tông chủ?”

Một hồi mắng mỏ, không những làm sắc mặt của Mộ Thần ngày càng khó coi, ngay cả các đệ tử phía sau hắn cũng đã thể hiện vẻ giận dữ.

“Ta phát hiện, bây giờ năng lực gây thù hận của Hoa ca càng ngày càng mạnh mẽ.” Thấy Hoa Dao mắng mỏ một trận, khơi dậy sự phẫn nộ trên dưới của Nhiếp Vân Phong, Kiều Sở nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm với Quân Vô Tà.

“Hắn không phải vẫn như vậy sao?” Quân Vô Tà hơi nheo mắt, tính tình Hoa Dao nhìn như thờ ơ, thực ra lời nói ác độc, há miệng liền có thể chọc người khác tức chết.

“Cũng phải.” Kiểu Sở hiểu rõ, âm thầm gật đầu.

Hoa Dao tiếp tục nói: “Mộ trưởng lão cũng không nên rượu mời không uống thích uống rượu phạt, chuyện chọn đệ tử là ý của tông chủ, mấy vị trưởng lão khác đều rất phối hợp, Mộ trưởng lão cũng không cần từ chối, chẳng qua chỉ là hai tên đệ tử mà thôi.”

Sắc mặt Mộ Thần tái xanh, cắn răng trừng mắt với “Kha Tàng Cúc” nói: “Thứ không thể tuân mệnh!”

Vẻ mặt của Hoa Dao ảm đạm: “Ý của Mộ trưởng lão là muốn cãi lệnh tông chủ? Cho dù ngươi là trưởng lão, e rằng tội danh cãi lệnh tông chủ này ngươi cũng không gánh nổi!”

Sau khi Tần Nhạc trở thành tông chủ Khuynh Vân Tông, quyền lực của mỗi Đại trưởng lão đã âm thầm bị suy yếu, Tần Nhạc hoàn toàn sở hữu quyền tự xử trí quyền trưởng lão, Mộ Thần và Tần Nhạc vốn cũng không hòa hợp, đây là chuyện trên dưới Khuynh Vân Tông đều biết.

Mộ Thần vẫn luôn yên phận, cũng không cho tần Nhạc bất kỳ cớ gì ra tay với hắn, nhưng nếu hôm nay hắn gánh vác tội danh cãi lệnh tông chủ, Tần Nhạc liền có thể thuận thế diệt trừ Mộ Thần!

Điểm này, những người ở đây đều hiểu rõ.

Không chờ Mộ Thần mở miệng, Vinh Hằng bên cạnh lại bước một bước ra phía trước.

“Kha trưởng lão không cần nhiều lời, ta cùng ngươi trở về.”

Mộ Thần hơi sửng sờ, nhìn Vinh Hằng thay mình đứng ra, sau đó lại có một đệ tử Nhiếp Vân phong đứng dậy, thể hiện mình nguyện ý theo Kha trưởng lão đến Tàng Vân Phong.

Đây là tình huống trước nay chưa từng có! Ở các đỉnh núi khác, các đệ tử hận không thể tránh xa Hoa Dao càng xa càng tốt, rất sợ mình bị đưa đến Tàng Vân phong, cho dù có hai đệ tử bị chọn ra cũng là khủng hoảng vô hạn, ba quỳ chín lạy với sư phụ của mình, cầu xin những trưởng lão đó cứu bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui