Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Quân Vô Tà cười khẽ một tiếng, nói: "Yên tâm, người của Khuynh Vân Tông không chết đâu, bọn ta cũng không định rời khỏi."

Tần Nhạc trừng mắt nhìn Quân Vô Tà, có thế nào ông ta cũng không ngờ thiếu niên trông bình thường này lại nói ra lời điên cuồng ngang ngược như vậy!

Người của Khuynh Vân Tông không chết, họ lại không định rời khỏi!

Đây không phải là ý bọn họ muốn tiêu diệt toàn bộ khuynh Vân Tông sao?

"Khẩu khí thật là lớn! Muốn tiêu diệt Khuynh Vân Tông, ngươi cũng không nhìn xem ngươi có bản lĩnh như thế không?" Tần Nhạc cười lạnh nói.

Tất cả trưởng lão cũng đứng dậy dưới sự kích động từ lời của Quân Vô Tà. Dù nội bộ Khuynh Vân Tông hỗn loạn thế nào, thì bọn họ cũng biết phải làm như thế nào với kẻ địch trước mắt.

"Tiểu quỷ, ngươi cũng không sợ gió to đau đầu lưỡi sao? Dựa vào ba người các ngươi đã muốn tiêu diệt Khuynh Vân Tông? Thật đúng là nực cười." Thái Trác khinh thường nhìn đám người Quân Vô Tà. Sau sự kinh ngạc ban đầu, ông ta đã bình tĩnh lại.

Trong mắt các trưởng lão, thiếu niên này lại có bản lĩnh giết Kha Tàng Cúc, quả thật có chút bản lĩnh nhưng họ lại dám chơi đùa toàn thể Khuynh Vân Tông trong tiếng vỗ tay. Trò đùa này không phải thứ các trưởng lão cao ngạo này có thể nhẫn nhịn được.

"Nực cười hay không không phải ngươi nói là được." Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng.

"Hả? Vậy ta phải xem thử rốt cuộc các ngươi có bản lĩnh lớn bao nhiêu lại dám mở miệng nói lời điên cuồng!" Sự sốt ruột trong khoảng thời gian gần đây của Tần Nhạc đều bùng phát trong thời khắc này. Nếu không phải sự dày vò của mấy thiếu niên này, sao Khuynh Vân Tông lại trở nên hỗn loạn như vậy, sao ông ta lại trải qua cảnh khốn đốn vừa rồi bị các trưởng lão vây kích chứ?

Tần Nhạc cao giọng thét lên một tiếng, các đệ tử Thanh Vân phong thủ ở bên ngoài nhanh chóng tháo chạy vào đại điện. Trên trăm người bao vây Quân Vô Tà, Kiều Sở và Hoa Dao đến không lọt một giọt nước.

"Cho dù các ngươi có ba đầu sáu tay, các ngươi cùng đừng hòng trốn ra khỏi nơi đây." Tia sáng nghiêm trọng của Tần Nhạc lóe lên.

Quân Vô Tà giương mắt quét một vòng qua đệ tử Thanh Vân phong xung quanh, ý cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu.

"Trốn? Vì sao bọn ta phải trốn?"

"Tất cả đệ tử nghe lệnh! Bắt ba người này lại cho ta!" Tần Nhạc cao giọng nói.

Trong nháy mắt, tất cả đệ tử Thanh Vân phong, ba người nhào vây xung quanh!

Nhưng trong nháy mắt họ xông lên, hai luồng ánh sáng nổ ra trong đám người!

Một con rắn hai đầu, thân hình to lớn đột nhiên xuất hiện trong đám người, khắp người rắn hai đầu đó chỉ còn lại khung xương màu trắng. Hai đôi mắt màu máu trên hai đầu rắn khiến người nhìn thấy ngứa ngáy da đầu. Đầu của chúng xấp xỉ một người! Rắn hai đầu lắc lư cái đuôi trong đám người, bên ngoài đầu sọc mang rô giống như thép gai, mở đường như một lưỡi đao! Một khoảng máu thịt tung tóe!

Mà ở bên kia, một con gấu thân hình to lớn phát ra tiếng gầm chấn động cả trời. Lông xen kẽ hai màu đen trắng trông rất nổi bật, nó cao khoảng hai mét, tiện tay đập đệ tử Thanh Vân phong bên cạnh thành tương thịt!

Sự xuất hiện của hai con thú thân hình to lớn hệ giới linh trong chớp mắt khiến đại điện vang lên tiếng thét bi ai. Những đệ tử Khuynh Vân Tông đó nhanh chóng kêu gọi giới linh của mình ra. Đáng tiếc cho dù là hình thể hay lực công kích, giới linh của họ đều thua xa hai con thú to lớn đó mười vạn tám nghìn dặm!

Tần Nhạc khó tin trừng mắt nhìn hai con giới linh thân hình to lớn càn quét trong đại điện. Cho dù ông ta kiến thức sâu rộng cũng chưa từng thấy qua hai giới linh này! Thực lực của hai con giới linh này thậm chí vượt qua giới linh của những khách khanh trong Vân Sơn.

"Mau! Mau đi mời cường giả trong núi qua đây!" Mồ hôi lạnh của Tần Nhạc chảy xuống, tuyệt đối không ngờ ba tên thiếu niên lai lịch không rõ này vừa ra tay đã là giới linh có lực công kích đáng sợ như vậy. Tiếp tục như thế, đệ tử trong đại điện căn bản cũng không đủ để chúng giết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui