Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Quân Vô Tà đi đến trước giường của Kiều Sở, không nói hai lời đã xốc chiếc chăn Kiều Sở đang đắp lên.

Kiều Sở lập tức giật mình.

Dưới chăn, băng vải nhuốm máu và các bình thuốc to nhỏ nằm lộn xộn ngổn ngang, rất rõ ràng đã bị người ta đút xuống dưới chăn.

Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh như băng.

Kiều Sở nuốt nước bọt, vội đắp chăn lại, che những thứ kia kín mít.

“Chỗ này đã vứt ở đây tận mấy ngày rồi, không kịp thu dọn, ha ha… ha…” Kiều Sở cười lúng túng.

Quân Vô Tà trực tiếp nhấc tay, kéo chiếc áo choàng rộng của Kiều Sở ra, dưới áo, băng vải nhuộm đỏ quấn quanh người Kiều Sở, máu tươi thấm ra từ dưới băng vải, nhìn thấy mà khiến người ta giật nảy mình.

Kiều Sở hít một ngụm khí lạnh, muốn che lại đã không còn kịp nữa, hắn chỉ có thể cứng đờ người nhìn khuôn mặt lạnh tanh trắng bệch của Quân Vô Tà.

“Cái đó… thực ra đã… sắp khỏi rồi.”

Quân Vô Tà mặc kệ hắn, ngẩng đầu, nhìn sang Hoa Dao, Hoa Dao thở dài một hơi đầy bất lực, chỉ có thể chấp nhận số mệnh vén áo mình lên, phơi nửa thân trên quấn đầy băng vải ra trước mắt Quân Vô Tà.

Hắn đã nói từ trước rồi, không giấu giếm được.

“Kéo.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.

Kiều Sở lập tức lục từ dưới chăn ra một chiếc kéo, ngoan ngoãn đưa cho Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà cầm kéo lên, thuần thục cắt băng vải trên người Kiều Sở, vết thương rướm máu hiện khắp cả người Kiều Sở.

Mắt Quân Vô Tà khẽ nheo lại.

“Thật sự không sao đâu…” Nhìn vẻ mặt hơi bất thường của Quân Vô Tà, Kiều Sở bất giác nói.

“Ta da thô thịt dày, chút vết thương này có đáng là gì.”

Khuôn mặt tuấn tú của Kiều Sở xanh tím một mảng, máu tụ bên nửa khuôn mặt vẫn còn chưa tan, vết thương nứt ra trông cực kì gớm ghiếc.

Trong phòng yên lặng như tờ, vết thương của Kiều Sở căn bản không giống như những gì hắn nói.

Dung Nhã và Phi Yên đứng cạnh nhau, có phần bất lực. Hôm hai người này quay về, thương thế không nhẹ hơn Quân Vô Tà, chỉ là Quân Vô Tà bị thương về linh hồn, trị liệu khó khăn, còn hai người này sau khi trở về thì chỉ nói một câu rồi bất tỉnh.

Họ nói…

Cứu Quân Tà.

Hai người không biết Quân Tà là ai, nhưng nhìn thấy Quân Vô Tà được hai người họ đỡ thì liền hiểu rõ.

Không ai ngờ được rằng, chuyến đi tới Khuynh Vân Tông lại khiến Hoa Dao và Kiều Sở bị thương nặng đến thế.

Quân Vô Tà không nói gì, chỉ lấy thuốc mang theo trên người ra, trực tiếp tách miệng Kiều Sở, rót vào trong miệng hắn.

Kiều Sở thiếu chút nữa bị sặc đến phát khóc, đang muốn kháng nghị một chút, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Quân Vô Từ thì tất cả lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng, không dám hừ hừ gì nữa.

Đợi Kiều Sở nuốt thuốc xuống, Quân Vô Tà bắt đầu trị vết thương cho Kiều Sở.

Phi Yên và Dung Nhã đứng một bên quan sát, ban đầu còn chưa có phản ứng gì, song khi họ nhìn thấy cảnh tượng thương thế của Kiều Sở mau chóng biến chuyển tốt nhờ sự trị liệu của Quân Vô Tà thì hoàn toàn ngây ngẩn.

“Cái này… hơi mạnh nhỉ.” Phi Yên chớp chớp mắt, trong mắt đầy sự sùng bái với Quân Vô Tà.

Y thuật này, còn hung tàn hơn sư phụ họ!

Dung Nhã cũng gật đầu, y thuật này của Quân Vô Tà hóa thứ mục nát thành thần kỳ, thật sự khiến người ta nhìn không chớp mắt.

Đợi khi các vết thương đã được xử lý xong, Quân Vô Tà buộc chắc băng vải cho Kiều Sở một lần nữa, quay đầu đi về phía Hoa Dao ở chiếc giường đối diện.

Hoa Dao thấy lọ thuốc trên tay Quân Vô Tà, vô cùng tự giác nói: “Để ta tự làm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui