Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

"Tiểu Tà! Tiểu Trác, khí sắc của đệ ấy..." Phạm Cẩm kinh hỷ quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, nhưng lại thấy Quân Vô Tà đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng ghét bỏ.

Phạm Cẩm nghi ngờ nhìn Quân Vô Tà, vừa mới tiến lên một bước, Quân Vô Tà lại lùi về phía sau một bước.

"Đừng tới đây." Ánh mắt của Quân Vô Tà lạnh như băng.

Trong lòng Phạm Cẩm căng thẳng, bất ngờ nhớ tới lúc vừa bước vào cửa hắn đã nghi ngờ Quân Vô Tà, ngay lập tức thấy áy náy trong lòng.

Nhìn thấy khí sắc của Phạm Trác chuyển biến tốt đẹp, Phạm Cẩm không am hiểu y lý cũng hiểu được, tất cả những gì Quân Vô Tà làm lúc nãy đều là đang cứu mạng của Phạm Trác, mà hắn lại còn hoài nghi ý định của nàng.

"Tiểu Tà, thật có lỗi quá, ta không phải cố ý nghi ngờ ngươi, chỉ là ta vừa mới nhìn thấy một màn như vậy, không phản ứng kịp, thật sự là có lỗi." Phạm Cẩm thành khẩn mở miệng, hắn không hy vọng Quân Vô Tà nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ như vậy.

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, hoàn toàn không hiểu Phạm Cẩm đang nói xin lỗi cái gì, hắn vừa mới nói gì, nàng cũng không chú ý chút nào.

"Bẩn." Quân Vô Tà không thể hiểu Phạm Cẩm áy náy gì, chỉ bưng mũi chỉ chỉ khuôn mặt của Phạm Cẩm.

Phạm Cẩm giật mình phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn vạt áo trước của mình, lúc này mới chú ý tới, vừa rồi Phạm Trác làm bắn vào hắn một ngụm bẩn, bắn đầy lên người và mặt hắn. Chỉ là, mọi thứ vừa nãy đều khiến hắn quá khiếp sợ, hắn mới xem nhẹ mùi thối buồn nôn của người khác, bây giờ được Quân Vô Tà nhắc nhở như vậy, khứu giác chết lặng được sống lại một lần nữa, mùi tanh hôi hòa vào hơi thở khiến Phạm Cẩm thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ.

Hắn vội vàng che miệng, khoát tay với Quân Vô Tà rồi bước dài lao ra khỏi phòng.

Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng nôn mửa, theo sau đó là tiếng nước ào ào.

Quân Vô Tà nhíu mày nhìn Phạm Trác, bên giường tràn đầy dơ bẩn mà Phạm Trác nôn ra, cuối cùng vẫn tiến lên xem xét tình hình của Phạm Trác.

Hỗn loạn trong cơ thể đã ổn định lại, nhưng thân thể của Phạm Trác vẫn yếu đến đáng sợ, mặc dù hôm nay hắn vượt qua, nhưng kéo được thân xác này lại, chỉ sợ hắn cũng không sống được bao lâu nữa.

Muốn thân thể của Phạm Trác hoàn toàn tốt lên, chỉ có thể điều dưỡng từ chính tình hình sức khỏe hắn mà thôi, không phải là một sớm một chiều mà có thể hoàn thành.

Sau khi Phạm Cẩm đã rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo, bước vào phòng thì nhìn thấy Quân Vô Tà ở bên giường đang bắt mạch cho Phạm Trác, trong chớp mắt, ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng hơn.

Lúc nãy còn chê hắn bẩn, bây giờ lại ở bên giường của Tiểu Trác, dơ bẩn ở bên giường Tiểu Trác còn nhiều hơn so với trên người hắn.

"Cảm ơn." Trong thâm tâm, Phạm Cẩm phát ra tiếng cảm ơn với Quân Vô Tà.

"Không cần." Quân Vô Tà quay đầu lại nhìn thoáng qua Phạm Cẩm, nàng chỉ giúp Phạm Trác sống sót qua hôm nay, cơ thể hiện tại của Phạm Trác rất yếu ớt, cho dù Quân Vô Tà có ý điều trị cho hắn cũng không thể lựa chọn lúc này, cơ thể vừa mới trải qua đau khổ đã không chịu được gánh nặng rồi.

"Tiểu Trác đệ ấy sao rồi?" Phạm Cẩm nói.

"Tạm thời không có trở ngại gì, nhưng nếu tiếp tục như vậy hắn sẽ sống không quá một năm." Quân Vô Tà chậm rãi mở miệng, cuối cùng nàng còn nói thêm một câu: "Bây giờ cho hắn uống đan dược gì, thì chính là đòi mạng hắn."

Phạm Cẩm mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin mà nhìn Quân Vô Tà.

"Cái... Cái gì?" Uống đan dược là đòi mạng?

"Thân thể của hắn không chịu nổi đâu." Quân Vô Tà liếc Phạm Cẩm một cái, nàng thật sự lười giải thích cho kẻ ngu ngốc về y lý rằng thuốc có ba phần căn bản là độc.

"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ, phụ thân vốn muốn đưa Tiểu Trác đến Khuynh Vân Tông, nhưng Khuynh Vân Tông lại biến mất rồi." Phạm Cẩm cúi đầu, đáy mắt tràn đầy âu lo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui