Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

“Đó căn bản không phải bản lĩnh của hắn, thi thoảng thiếu gia cũng sẽ bị bệnh, cũng từng phục hồi như thường dù không nhận được bất cứ sự điều trị nào, chẳng qua hắn vừa khéo gặp may thôi. Hắn mới lớn bằng ngần ấy, sao có thể trị khỏi cho thiếu gia được! Thiếu gia khỏe hay không cũng không liên quan gì đến hắn, hắn lại không biết xấu hổ mà nhận công lao đó về mình, đúng là trơ tráo!” A Tĩnh gào lên.

Một tiếng “bốp” giòn tan!

Phạm Cẩm tức giận cho A Tĩnh một bạt tai. Mặt A Tĩnh thoáng chốc sưng vù, hắn ôm khuôn mặt nóng rực, sợ hãi nhìn Phạm Cẩm đang trong cơn thịnh nộ.

Phạm Khải vẫn một mực im lặng thở dài, nói với A Tĩnh: “A Tĩnh, ngươi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với Cẩm Nhi.”

A Tĩnh ôm mặt, cắn môi lặng lẽ lui xuống.

Phạm Cẩm nhìn A Tĩnh rời đi, đóng cửa cái rầm, chuyển gót chân, ngồi phịch xuống ghế thở phì phò.

“Tính cách của A Tĩnh không phải con không biết, hà tất phải so đo với nó.” Phạm Khải nhìn con trai đang nổi cáu, bật cười lắc đầu.

Phạm Cẩm nói: “Bình thường không cảm thấy có gì không tốt, lần này nó thật sự quá đáng quá rồi, nhân phẩm của Quân Tà đó thế nào, con đương nhiên hiểu rõ, tiểu tử đó tuy không nhiều lời nhưng trước giờ chưa từng chủ động gây bất cứ phiền toái gì cho người khác, lần này Tiểu Trác bị bệnh, nếu không có hắn xử lý thì không biết Tiểu Trác sẽ bị giày vò thành thế nào nữa. A Tĩnh chỉ nghe một vài tin đồn vớ vẩn trong học viện bèn nhận định Tiểu Tà không phải người tốt, không khỏi quá võ đoán rồi.”

“Hôm nay con tìm ta, e rằng không chỉ để nói những điều này chứ?” Phạm Khải nhìn con trai mình rồi nói.

Phạm Cẩm hắng giọng, ho một tiếng.

“Con đến vì chuyện của Tiểu Trác.”

“Tiểu Trác bây giờ thế nào rồi?” Phạm Khải nghe tin Phạm Trác lại phát bệnh một lần nữa mà lòng thắt lại, nhưng thấy Phạm Cẩm xuất hiện thì cũng yên lòng.

Phạm Cẩm có thể chạy đến đây, hẳn là bệnh tình của Phạm Trác không quá nghiêm trọng.

“Đã ngủ rồi ạ, lần này nhờ cả vào Tiểu Tà, con thật sự không ngờ rằng cậu ấy còn nhỏ tuổi thế mà đã có y thuật như vậy…” Vừa nói đến y thuật của Quân Vô Tà, nét u ám trên mặt Phạm Cẩm cũng biến mất tăm, hắn hí hửng thao thao bất tuyệt kể cho Phạm Khải nghe quá trình Quân Vô Tà chữa trị cho Phạm Trác sinh động như thật.

Ban đầu Phạm Khải vẫn bình tĩnh, nhưng nhờ sự miêu tả càng lúc càng cặn kẽ của Phạm Cẩm, ông ta hơi trợn tròn mắt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Những gì con nói là thật?” Phạm Khải nghe Phạm Cẩm thuật lại xong, nói đầy cảm khái.

Tính tình của Phạm Cẩm ông ta biết rất rõ, dù không có quan hệ máu mủ với Phạm Trác nhưng hai người là huynh đệ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Phạm Cẩm đã bảo vệ đệ đệ yếu đuối nhiều bệnh này, nếu có ai muốn làm chuyện bất lợi với Phạm Trác, Phạm Cẩm là người không đồng ý đầu tiên.

Cho nên Phạm Khải tin rằng tất cả những gì Phạm Cẩm nói tuyệt đối không giả.

“Thật ạ, phụ thân, hôm nay con đến là muốn xin cha cho phép giao Tiểu Trác cho Quân Tà chữa trị.” Phạm Cẩm bất chợt nói.

“Chuyện này…” Phạm Khải không khỏi thoáng do dự, cho dù có tin con trai lớn của mình hơn nữa thì Quân Vô Tà đó cũng mới chỉ mười bốn tuổi, có thần thông quảng đại thế nào thì rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhóc choai choai, sao có thể chữa được bệnh của Phạm Trác?

“Phụ thân, chúng ta đã không còn con đường nào để chọn nữa rồi, Khuynh Vân Tông đã bị diệt, tất cả đại phu đều đã hết cách với bệnh tình của Tiểu Trác, cứ tiếp tục đợi trong vô vọng như vậy chẳng bằng đánh cược một ván.” Phạm Cẩm kiên định nói: “Nếu cha vì những tin đồn linh tinh trong viện mà không tin Quân Tà, con có thể đứng ra làm bảo đảm cho hắn, nhân phẩm của hắn tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui