Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

"Sư phụ rất quan tâm ta, ta... Ta có thể xin người để ngươi vào phân viện Phục Linh, ngươi thả ta ra được không?" Lý Tử Mộ bị dọa đến cả người phát run.

Quân Vô Tà hơi nhíu mi.

"Ngươi xin ông ta sao?"

Lý Tử Mộ thấy Quân Vô Tà hỏi như vậy, cho rằng có đường sống rồi, vội vàng gật đầu nói: "Ta xin người được! Sư phụ hiểu ta nhất! Ta xin người, người nhất định sẽ đồng ý với ta!"

Quân Vô Tà không hề để ý đến hắn, mà nhìn về phía Kiều Sở: "Gọi gấu Âm Dương đến."

Kiều Sở hơi sửng sốt, vết thương lúc trước của gấu Âm Dương còn chưa khỏi, bây giờ vô cùng yếu ớt, hắn không biết Quân Vô Tà muốn làm gì, nhưng vẫn gọi gấu Âm Dương ra theo như nàng nói.

Khi lông xù của gấu Âm Dương lộ ra, tinh thần của nó hơi uể oải, thân thể cao lớn nằm bò sang một bên bụi cây, đè một nhúm cây dưới thân.

"Gừ gừ." Cảm giác có người tới gần, gấu Âm Dương cố hết sức nâng mắt lên, nhìn thấy đó là tiểu thiếu niên thích ôm nó, gãi bụng nó, lúc này mới yên tâm tiếp tục ngủ.

Quân Vô Tà nâng tay lên, bàn tay hiện ra vầng sáng nhàn nhạt bao trùm lên đầu của gấu Âm Dương, chỉ thấy vầng sáng kia dần dần khuếch tán từ bàn tay của Quân Vô Tà xuống toàn thân của gấu Âm Dương, chậm rãi bao phủ quanh thân nó.

Kiều Sở không hiểu vì sao Quân Vô Tà làm vậy, mà Lý Tử Mộ lại mở to mắt nhìn, vẻ mặt khó có thể tin được mà nhìn hình ảnh trước mắt.

Hắn không nhớ rõ mình đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao nhiêu lần rồi, mỗi một lần Cố Ly Sinh dạy hắn thuật phục linh đều dùng giới linh khác nhau để làm mẫu, mà hình ảnh kia lại giống y như hình ảnh lúc này!

Thấy Quân Vô Tà chữa khỏi cho gấu Âm Dương, da lông trở nên càng ngày càng nhẵn bóng, thân hình đang cuộn mình cũng từ từ trở nên rắn rỏi, sự hoảng sợ trong đáy mắt Lý Tử Mộ đã tăng đến mức tối đa!

"Thuật phục linh... Thuật phục linh... Ngươi cũng biết phục linh... Sao có thể... Sao lại có thể..." Trên mặt Lý Tử Mộ tái nhợt không còn một tia máu, cho dù hắn không học nổi thuật phục linh nhưng cũng biết phân biệt được.

Rõ ràng Quân Vô Tà bị Cố Ly Sinh đuổi ra khỏi phân viện Phục Linh, rõ ràng nàng chỉ ở phân viện Phục Linh mấy canh giờ, sao nàng có thể biết thuật Phục Linh?

Cố Ly Sinh từng nói, dựa vào những đệ tử vừa mới tiếp xúc với thuật phục linh mấy năm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chữa khỏi giới linh dưới ba cấp, nếu vượt qua cấp bậc này, linh lực trong thân thể bọn họ sẽ không đủ để dốc sức chữa trị cho giới linh, sẽ xuất hiện sự tiêu hao.

Con gấu to lớn xen lẫn lông đen trắng, cấp bậc cụ thể là gì, Lý Tử Mộ cũng không biết được, nhưng hắn lại cảm giác rõ ràng thời điểm con gấu Âm Dương này xuất hiện, giới linh trong thân thể hắn dường như sinh ra một chút kính sợ.

Có thể khiến giới linh cấp năm cảm thấy kính sợ, cấp bậc tuyệt đối sẽ không ở dưới cấp năm.

Chỉ là, Quân Vô Tà có thể sắc mặt như thường chữa khỏi một giới linh trên cấp năm, thực lực cỡ này đừng nói đến đồ ăn hại Lý Tử Mộ này không biết thuật phục linh, cho dù là đệ tử cực mạnh của phân viện Phục Linh cũng không so được!

"Không thể nào... Không thể nào... Sao ngươi lại biết thuật phục linh... Tuyệt đối không thể nào." Sắc mặt của Lý Tử Mộ chuyển từ trắng sang xanh, một dự cảm xấu nảy ra trong lòng hắn.

Nếu Quân Vô Tà thật sự biết thuật phục linh, vậy những lời nói xấu lúc trước hắn gieo cho nàng sẽ biến thành chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ rồi!

Gấu Âm Dương được Quân Vô Tà chữa khỏi thì dần dần hồi phục, chậm rãi ngồi dậy trên mặt đất, lúc này Quân Vô Tà mới thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Lý Tử Mộ mặt không còn chút máu, hơi nhếch môi nói: "Ngươi cho rằng ta rất hiếm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui