Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Rốt cuộc vẫn là tiểu nha đầu, không phải sao? Đại ca ca như bọn họ, làm sao có thể để muội muội mình chịu thiệt thòi chứ.

“Đợi lấy được cỏ Thủy Linh, để Nhị Kiều gọi Cổn Cổn ra cho ngươi sờ nó được không?”

Coi như Hoa Dao nắm được điểm yếu của Quân Vô Tà.

Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên Cổn Cổn, đôi mắt của Quân Vô Tà liên sáng lên, nàng ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu!

Hoa Dao bật cười khanh khách, dẫn theo Quân Vô Tà đuổi theo những người phía trước.

Tại một khung cảnh cười đùa vui vẻ, lại cứ có người muốn đến làm hỏng bầu không khí êm dịu tốt đẹp này.

Lộ Uy Kiệt đợi người đi xong vẫn canh giữ ở chỗ cũ, muốn tiếp tục ôm cây đợi thỏ, sau khi tiếng gào thét của linh thú biến mất hồi lâu, thì lúc này bọn họ mới có can đảm đi tiếp về phía trước, vừa vặn đụng phải bọn người Quân Vô Tà đang đi về suối Linh Nguyệt!

“Lộ sư huynh, là bọn họ!”

Tên đệ tử lanh mắt vừa nhìn đã thấy đám người Long Kỳ, đảo mắt nhìn đi, không chỉ có đoàn người của Long Kỳ, còn có Phạm Cẩm với mấy tên thiếu niên đang mặc trang phục của học viện Phong hoa.

Lộ Uy Kiệt hơi sững người, hắn ta không thể ngờ rằng, bọn người Long Kỳ vẫn còn sống sót trở về, bất kỳ ai gặp phải con linh thú cấp lãnh chủ cũng chỉ có con đường chết!

Mặc dù trên cơ thể bọn người Long Kỳ đầy thương tích, nhưng xem ra không nghiêm trọng lắm, sắc mặt cũng vô cũng tốt.

Tình huống này, cho dù như thế nào Lộ Uy Kiệt cũng chưa từng nghĩ tới.

“Đáng chết! Bọn khốn kiếp các ngươi vẫn còn dám xuất hiện!”

Đám binh sĩ Thụy Lân quân suýt chút nữa bị linh thú cấp lãnh chủ giết chết, vừa nhìn thấy đám người Lộ Uy Kiệt, lập tức đỏ mắt tía tai, nếu không phải đám người khốn kiếp này gài bẫy, thì bọn họ sao lại có thể rơi tình cảnh thê thảm như vậy!

Tiếng chửi rủa này, trong chớp mắt khiến cho toàn thân Lộ Uy Kiệt run lên, bọn người Long Kỳ không chết, vậy thì chuyện dẫn dụ linh thú cấp lãnh chủ tất nhiên cũng sẽ bị bại lộ! Làm thế nào mới tốt đây?

“Đi mau!”

Lộ Uy Kiệt không dám dừng lại nửa bước, hắn ta đột nhiên ý thức được, sự rời đi của Ninh Hinh với Doãn Ngôn không phải là ngoài ý muốn, chỉ e là hai người bọn họ sớm đã phát hiện đám người Long Kỳ còn sống, cho nên mới đột nhiên tuyên bố rút lui để thoát thân!

Long Kỳ đứng cách xa bọn họ, những người bên cạnh cũng không thể xem thường, một khi bọn họ có ý muốn tính nợ cũ thì coi như xong đời!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ Uy Kiệt không khỏi chửi xối xả đám người Ninh Hinh với Doãn Ngôn bỏ của chạy lấy người, hai người họ rõ ràng biết Long Kỳ còn chưa chết, vậy mà không nói câu nào, khiến bọn họ ngộ nhận còn đồ đề nhặt, ngu ngốc chờ đợi ở đây, bị bọn người Long Kỳ bắt tại trận!

Lộ Uy Kiệt lập tức co giò bỏ chạy, những đệ tử khác cũng bán mạng chạy theo sau hắn ta.

Long Kỳ nheo nheo mắt, thân là tướng lĩnh một đội quân, lại bị đám thiếu niên này gài bẫy, đúng là không xem ai ra gì.

“Muốn chạy? Không đơn giản như vậy đâu!”

Long Kỳ hét một tiếng, ngoài ra còn có năm binh sĩ Thụy Lân quân thương thế tương đối nhẹ, lập tức chia ra đuổi theo, tốc độ và ý chí của binh sĩ quanh năm suốt tháng được trui luyện trên sa trường vốn không phải là thứ mà bọn đại thiếu gia sống trong cảnh chăn êm nệm ấm có thể so bì được, cho dù là đang bị thương trên người thì vẫn có thể nắm chắc phần thắng!

Đám thiếu niên tháo chạy bốn phía, từng tên từng tên một bị binh sĩ Thụy Lân quân bắt trở về, ném xuống mặt đất, Lộ Uy Kiệt ỷ linh lực bản thân cao, dốc hết sức lực cố gắng xông ra ngoài, nhưng Long Kỳ là người trực tiếp đuổi theo hắn ta.

Lộ Uy Kiệt quay đầu muốn dùng linh lực tấn công, nhưng lúc hắn còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của Long Kỳ thì đã bị Long Kỳ một cước đạp ngay bụng, cả người giống như con diều bị đứt dây bay ra ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui