Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Thế nhưng lần này Ninh Hinh lại mang về một tin tức thật là không thể tin được.

Ninh Nhuệ vẫn coi thường không thèm để ý đến Quân Vô Tà, không ngờ nàng lại có sức mạnh lợi hại như vậy, còn đám đệ tử tép riu của mấy phân viện nhỏ bé kia lại có sức mạnh tử linh.

Đây quả thực là điều khó tin.

Tử linh vốn dĩ là hàng trăm năm qua chưa từng có tuyệt thế cường giả nào có được, vậy tại sao đám thiếu niên đệ tử phân viện lại có được? Tất cả chuyện này thật khiến cho Ninh Nhuệ ngạc nhiên không thể lý giải được.

“Con không nhìn nhầm đâu, đúng là như vậy đó.” Cứ nghĩ đến khung cảnh của ngày hôm đó là Ninh Hinh lại cảm thấy run sợ.

Ninh Nhuệ nhíu cặp lông mày: “Trước đây con đã từng giao đấu với Quân Tà chưa?”

Ninh Hinh lập tức lắc đầu.

“Chưa từng, tất cả mọi việc đều là do Doãn Ngôn ra mặt giải quyết.”

Ninh Nhuệ vừa suy tư tay vừa gõ gõ lên mặt bàn, một lúc sau quay ra nói: “Nếu đúng là như vậy thì con phải nghĩ cách để tiếp cận Quân Tà đó xem sao, nếu để Phạm Cẩm có được những thiếu niên có năng lực đó thì sẽ không có lợi cho kế hoạch của chúng ta chút nào. Dù sao con chưa từng giáp mặt giao đấu với Quân Tà đó, vậy thì hãy dùng thực lực của con để lôi kéo đánh lạc hướng hắn.”

Không có kẻ thù nào là mãi mãi, cũng không có bằng hữu nào là vĩnh viễn, Ninh Nhuệ biết rất rõ mà xem xét thời thế.

Khi Quân Vô Tà vẫn còn chưa thực sự lớn mạnh, ông ta sẵn sang muốn con gái mình lợi dụng quân cờ này, nhưng khi quân cờ này đã đủ lớn mạnh rồi thì không thể để nó bên cạnh kẻ thù của mình được.

Ninh Hinh hơi sửng sốt: “Phụ thân, Quân Tà đó thực sự là mạnh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, nhưng hắn vẫn còn non nớt như vậy chưa chắc đã cần…”

“Con thì biết gì!” Ninh Nhuệ nghiêm khắc mắng con gái.

Ninh Hinh hơi run lên.

“Con nghĩ mấy tử linh đó là từ đâu mà ra? Những người bên cạnh Phạm Cẩm ta đã điều tra hai năm rõ mười, đừng nói hắn chỉ là một thiếu niên, đến phụ thân của hắn cũng không có bản lĩnh để kết giao với bất kỳ một tử linh nào! Nếu Phạm Cẩm có bản lĩnh đó thì đã không bị con trêu đùa như vậy, mấy cường giả tử linh đó nhất định là có liên quan đến Quân Tà kia, lôi kéo được thì không chỉ là mình hắn mà còn cả mấy cường giả tử linh đằng sau hắn nữa.” Ninh Nhuệ cười lạnh nhạt nói, từ góc độ của Ninh Hinh mà nói thì Quân Vô Tà kia đã vượt qua hoàng linh.

Một thiếu niên mười bốn tuổi đột phá được hoàng linh, đẳng cấp thiên phú tới mức nào? Lại thêm thực lực của giới linh bên cạnh nàng cũng không vừa, quan trọng hơn nữa là sức mạnh của những cường giả tử linh phía sau nàng.

Nếu như có thể lôi kéo được những cường giả tử linh đó về tay mình thì tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề.

Ninh Hinh sau khi hít một hơi thật sâu mới thực sự nhận ra rằng Quân Vô Tà kia đúng là có giá trị.

“Nhưng mà, Doãn Ngôn là đệ tử của con, quan hệ giữa hắn và Quân Tà…” Ninh Hinh mím môi suy nghĩ, Doãn Ngôn không bị đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa không phải vì ý của phụ thân mà là vì thân phận của hắn.

Đệ tử phân viện Phục Linh.

Trước giờ đều do Cố Ly Sinh quản chế, đến cả viện trưởng cũng không thể nào can thiệp, mà việc xảy ra trong khu rừng Linh Vũ chỉ có mấy người Nam Cung Húc, Phạm Khải và Ninh Nhuệ biết. Để giữ thanh danh cho học viện Phong Hoa, không một ai dám nói chuyện này ra ngoài, Cố Ly Sinh không viết việc này ắt sẽ không đuổi Doãn Ngôn đi.

Doãn Ngôn đi theo Ninh Hinh đã lâu, tính hình và trí tuệ của hắn ra sao lẽ nào Ninh Hinh lại không biết?

Chỉ có điều thân phận và sự ngoan ngoãn của hắn khiến cho Ninh Hinh vô cùng yên tâm là được rồi, nhưng mà nếu liên quan đến bản thân mình thì chẳng có gì là Ninh Hinh không thể từ bỏ cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui