Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Ninh Hinh luôn hiểu chuyện khéo nói, bị Quân Vô Tà xuất bài không theo lẽ thường, bị chặn họng không nói được gì, trong đầu trống rỗng, căn bản không biết nên nói cái gì cho phải.

Ninh Hinh cảm thấy mình sẽ nói không lại Quân Vô Tà, chỉ sợ là sẽ càng làm càng căng, Quân Vô Tà không thân thiện như vậy, chỉ sợ lòng còn khúc mắc đối với Doãn Ngôn, xem ra cần Doãn Ngôn xin lỗi trước mới được.

Sau khi có chủ ý, Ninh Hinh không còn cố chấp khi nói chuyện với Quân Vô Tà, nhưng lại về bên cạnh Phạm Trác với thái độ thẹn thùng, trong lời nói có chút ý quan tâm.

Phạm Trác lại tốt tính, mời Ninh Hinh ở lại uống trà.

Ninh Hinh không quên chuẩn bị điểm tâm đem ra, như trong lúc lơ đãng cũng chuẩn bị cho Quân Vô Tà một chút, ý đồ bất động ấy kéo gần khoảng cách của hai người lại.

Quân Vô Tà ôm Hắc Miêu ngồi ở một bên, hành động vô sự hiến ân cần của Ninh Hinh này xem ra có chút lộ liễu, nàng đã ở tiểu viện Trúc Lâm không ít ngày, cũng chưa từng thấy Ninh Hinh đến đây, kết quả ngày săn linh vừa mới kết thúc không bao lâu, nàng ta liền ân cần đến đây, trong lời nói thỉnh thoảng ra dáng quen biết với mình như vậy.

Nếu như Quân Vô Tà không nhận ra ý đồ của Ninh Hinh thì thật là uổng phí hai kiếp sống.

Có điều, đã có người cam tâm tình nguyện đến nơi tự tìm phiền phức, nàng cũng không cần phải cự tuyệt, không phải sao?

Quân Vô Tà cầm điểm tâm ăn một cách thờ ơ, Ninh Hinh thấy nàng dùng miệng, trong lòng lúc này mới thoáng thả lỏng.

Phạm Trác là người tự nhiên nhất trong ba người, giống như không biết gì cả, hắn chỉ đang nói chuyện với bạn cùng phòng và vị hôn thê của mình.

Ninh Hinh kiên nhẫn phụ họa, âm thầm nhưng lại đang quan sát Quân Vô Tà.

Nếu sau lưng Quân Vô Tà không có mấy vị cường giả tử linh, chỉ có thái độ của Quân Vô Tà đối với nàng ta cũng đủ khiến cho nàng ta hất bàn trở mặt tại chỗ cùng Quân Vô Tà.

Nhưng bây giờ, Ninh Hinh chỉ có thể cắn răng nhịn đựng, còn phải mặt mỉm cười tiếp khách, nàng ta thật sự chưa bao giờ chịu khó nhẫn nại vậy.

Nhịn hết nửa ngày, cuối cùng Ninh Hinh không cách nào nhẫn nại nữa, mỉm cười cáo biệt với Phạm Trác và Quân Vô Tà, ngay cả hộp đựng thức ăn cũng không lấy liền vội vã rời đi, mặc dù lúc đi còn tức giận nhưng vẫn gắng gượng khuôn mặt tươi cười, nói sau này sẽ ghé thăm.

Đợi cho Ninh Hinh đi rồi, Phạm Trác đột nhiên bỏ điểm tâm trên tay xuống, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Quân Vô Tà.

“Tiểu Tà, có thích những món ăn này không?”

Quân Vô Tà nói: “Cũng tạm được.”

“Nếu như không thích, không cần phải ăn.” Vừa nói Phạm Trác liền tự tay lấy miếng điểm tâm đang ăn dở trong tay Quân Vô Tà ném vào hộp đựng thức ăn, đậy nắp lại, đem ra ngoài, quăng vào góc bếp, còn tiện tay cầm chút bánh hạt dẻ qua đây, mời Quân Vô Tà cùng dùng.

Quân Vô Tà yên lặng nhìn cử động của Phạm Trác, nhưng trong lòng bỗng nhiên nảy lên một ý niệm kỳ quái, nàng nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt của Phạm Trác, miếng bánh hạt dẻ trong miệng chậm rãi hòa tan chảy vào tiếng nói.

“Ngươi không thích nàng ta?” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.

Phạm Trác hơi sửng sờ, lại cười nói: “Muội ấy không tốt, về sau Tiểu Tà đừng tiếp xúc với muội ấy.”

Quân Vô Tà trừng mắt nhìn người yếu đuối bẩm sinh này, tính cách ôn hòa, nhìn hồi lâu, nụ cười ôn hòa trên mặt Phạm Trác chưa giảm bớt, nàng mới thu hồi ánh mắt, nhưng cũng không đáp lại lời nói Phạm Trác.

Đêm hôm đó, lúc màn đêm buông xuống, Phạm Trác khoác lên người cái áo mỏng, đi tới phòng bếp lấy lửa than trong lò, đem hộp đựng thức ăn tới ngọn lửa hừng hực.

Trong ngọn lửa phát ra tiếng đôm đốp giòn vang, lửa cháy hồng mạnh tỏa ra chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của Phạm Trác, khuôn mặt trong ánh lửa lại không còn nụ cười ôn hòa của mọi ngày, cặp mắt trong suốt ấy chỉ tỏa ra tia sắc bén, hung ác nham hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui