Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Quân Vô Tà nhìn Phạm Trác, không thể không thừa nhận, đầu óc của Phạm Trác hữu dụng hơn nhiều so với Phạm Cẩm bướng bỉnh, cái gì cũng không cần đưa ra hắn liền có thể nhìn thấu tất cả.

“Có điều nàng ta cũng không phải là kẻ ngu si, ngươi liên tiếp hai lần như vậy không cho nàng ta mặt mũi ngươi cũng nên hiểu rõ, thứ nàng ta muốn không có khả năng đạt được từ ngươi.”

Phạm Trác tự mình nói xong, quen thấy Quân Vô Tà trầm mặc, hắn cũng không cảm thấy phiền muộn.

“Tuy nàng ta chỉ có chút khôn vặt, nhưng đừng quên, nàng ta còn có một phụ thân đa mưu túc trí, nếu như không chiếm được, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ, mọi việc ngươi cẩn thận một chút là được.”

“Ta biết.” Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nàng không sợ Ninh Nhuệ ra tay, điều nàng sợ là ông ta có chút e dè, vậy thì không vui.

“Gần đây xương cốt ta cũng tốt hơn nhiều rồi, Tiểu Tà đang trong học viện rảnh rỗi không có việc gì, không bằng đi cùng ta ra ngoài một chuyến?”

Phạm Trác tạm thời buông việc này xuống.

“Đi đâu?”

“Phòng đấu giá.”

Quân Vô Tà hơi nheo mắt, nàng sớm đã có ý đi xem phòng đấu giá một chuyến, trước kia ở rừng rậm Linh Vũ, trong tay nàng và đám người Kiều Sở tích trữ không ít linh thạch, vẫn luôn chuẩn bị tìm thời gian mang đến phòng đấu giá bán ra, chỉ là chậm chạp chưa hành động, đề nghị của Phạm Trác thật ra khiến nàng lại nghĩ tới chuyện này.

“Ta muốn mua mấy thứ, Tiểu Tà đi với ta được không? Ngươi biết đấy, xương cốt của ta, phụ thân và đại ca không yên tâm để ta ra ngoài một mình, nếu như để bọn họ sắp xếp người, chỉ sợ sẽ lại điều động cả một đội quân, bị một đám người trông coi cũng không có gì thú vị. Nếu như có ngươi đi cùng, phụ thận và đại ca sẽ yên tâm hơn.”

Phạm Trác cười rất dịu dàng, trong khoảng thời gian này, thấy sức khỏe hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp, Phạm Khải cũng thoáng yên tâm, bằng không cũng sẽ không thong thả phái người tới chăm sóc hắn sau khi A Tĩnh bị đuổi ra ngoài.

Bởi vì sức khỏe của hắn chuyển biến tốt đẹp, Phạm Khải càng thêm tin tưởng vào y thuật của Quân Vô Tà, tuy rằng hai người chưa từng gặp mặt, nhưng Phạm Khải đã không dứt lời khen Quân Vô Tà.

“Ngươi xuất hành, một mình ta sợ là không thích hợp.” Quân Vô Tà không trực tiếp trả lời. Cho dù phụ tử Phạm gia tin nàng có thể trị liệu tốt cho Phạm Trác cũng sẽ không để một mình nàng đi cùng Phạm Trác nhảy nhót khắp nơi.

Phạm Cẩm vẫn còn coi là khá tốt, hắn ở rừng rậm Linh Vũ đã biết thực lực của Quân Vô Tà, đối với nàng có thể yên tâm, thế nhưng chỉ sợ Phạm Khải sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy.

Trong khi Phạm Trác cho rằng Quân Vô Tà sẽ cự tuyệt, Quân Vô Tà chợt nói: “Ta có mấy người bạn, nếu như mời bọn họ đi cùng chắc là được.”

Nụ cười trên mặt Phạm Trác lại đậm thêm một chút.

“Tiểu Tà còn có bạn? Nếu như bọn họ nguyện ý, đương nhiên là không có gì tốt hơn.”

Phạm Trác có chút hiếu kỳ, bạn mà Quân Vô Tà nhắc đến rốt cuộc là đám người như thế nào, trong khoảng thời gian ở chung này hắn nhìn ra được, Quân Vô Tà tính tình lạnh lùng vô cùng, rất ít khi tiếp xúc với người khác, ở học viện Phong Hoa cũng chỉ có hai huynh đệ họ có thể nói một hai câu, đổi thành người bên ngoài, chỉ sợ không khác gì khi gặp phải Ninh Hinh, Doãn Ngôn.

“Sẽ đồng ý.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.

Nếu như nàng nhớ không lầm, từ lâu Kiều Sở đã la hét muốn tới phòng đấu giá kiếm tiền, đây đương nhiên là một cơ hội không thể tốt hơn.

Bên này Phạm Trác thương lượng trước cùng Quân Vô Tà chuyện đi phòng đấu giá, mà bên kia, Ninh Hinh từ tiểu viện Trúc Lâm rời đi với vẻ mặt tối tăm, đi đằng sau nàng ta là Doãn Ngôn cũng bị sắc mặt của nàng ta dọa, sợ không dám lên tiếng nữa.

Đi tới chỗ không có người, Ninh Hinh cũng không còn cách nào nhẫn nại được nội tâm phẫn nộ!

“Cái đồ vô liêm sỉ! Nếu không phải có vài tên tử linh ở sau lưng làm chỗ dựa, thật cho là hắn ghê gớm lắm sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui