Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Phạm Trác cười nói: “Biết một chút.”

“Thế thì giao cho ngươi nhé.” Kiều Sở không nói hai lời, đặt viên linh thạch mình được chia đến trước mặt Phạm Trác.

Phạm Trác thoáng ngẩn ra, hắn vốn tưởng hội Kiều Sở sẽ hỏi han thêm một chút rồi mới yên tâm đưa đồ cho hắn, dẫu sao chế tạo nhẫn giới linh không phải chuyện nhỏ, nếu là kẻ có mưu đồ khác, trong lúc chế tạo nhẫn bày chút trò thì có thể khiến giới linh bị thương nặng, nhưng Kiều Sở chỉ hỏi một câu đơn giản đã tín nhiệm hắn, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Phạm Trác.

Sau đó hội Hoa Dao cũng giao linh thạch cho Phạm Trác, không chút do dự.

“Mọi người không sợ ta động tay động chân ư?” Phạm Trác ngước mắt nhìn hội Kiều Sở, đôi mắt sáng rõ.

“Ta tin tưởng ánh mắt của Tiểu Tà Tử.” Kiều Sở cười ha hả.

Tiểu nha đầu đó tinh tường như gì ấy, nếu không phải người mà nàng tin tưởng, nàng căn bản sẽ không dẫn tới.

Phạm Trác cười, ý cười đó đạt đến đáy mắt.

“Ta nhất định không phụ trọng trách, nhưng để chế tạo nhẫn giới linh ta còn cần một vài thứ, vừa khéo lần này có thể nhìn xem ở hội đấu giá có gì thích hợp hay không.” Phạm Trác cũng không định nói quá nhiều, làm ra được đồ thì mới là sự hồi báo tốt nhất.

Sau khi mấy người thương lượng quyết định xong bèn rảnh rỗi hàn huyên, có Phạm Trác gia nhập, người hài hước như Kiều Sở lại bắt đầu loi choi.

Nhưng mà hội Hoa Dao đều cho rằng, so sánh với Phạm Cẩm cương trực công chính, Phạm Trác cả ngày cười híp mắt này thuận mắt hơn một chút.

Trấn Thiền Lâm chỉ có một phòng đấu giá, gọi là phòng đấu giá Thiền Lâm, cứ ba ngày tiến hành một lần, hôm nay họ vừa khéo đến đúng ngày, sau khi dùng cơm tối, sáu người bèn ra khỏi tửu lâu. So với ban ngày, trấn Thiền Lâm buổi tối càng thêm náo nhiệt, ánh đèn chập chờn, chiếu sáng màn đêm tối tăm, đèn lồng đủ màu treo cao, điểm xuyết lên phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt này.

Trấn Thiền Lâm buổi tối có thêm rất nhiều trò thú vị, người làm xiếc mãi nghệ có, kẻ lên sân khấu hát hí khúc cũng có, ngay cả những người bán dạo hai bên đường cũng nhiều hơn ban ngày rất nhiều.

Cả con đường lớn bị mọi người chen chúc chật như nêm, số lượng đệ tử trong học viện Phong Hoa rất nhiều, hơn nữa các thế lực lớn đến trước các đệ tử cũng không ít, tuy đệ tử học viện Phong Hoa chưa từng thực sự xuất thế, nhưng bởi biển chữ vàng của học viện Phong Hoa mà đã đứng ở nơi xuất phát cao hơn các thiếu niên khác, không ít thế lực đều nhân lúc những đệ tử này chưa cứng cáp lôi kéo thêm, đợi đến khi họ học thành trở về sẽ có thêm một phần trợ lực.

Cũng bởi thế, trấn Thiền Lâm lúc này luôn huyên náo khác thường.

Sáu thiếu niên hòa vào trong dòng người, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm.

Bởi vì dòng người chen chúc, Quân Vô Tà không đưa Be Be đại nhân ra ngoài mà để nó và Hắc Miêu ở lại trong phòng, để Hắc Miêu trông chừng không cho nó chạy loạn.

Dọc đường, ánh mắt Phạm Trác sắp không đủ dùng nữa rồi, cảnh tượng náo nhiệt thế này khiến cảm giác vui vẻ trong lòng hắn dần lan tràn. Nhờ có Kiều Sở cơ thể cường tráng, cả đường đi che chở Phạm Cẩm và Quân Vô Tà thì mới không khiến một nhóc con cơ thể yếu ớt, một nhóc con nhỏ bé bị dòng người phân tách.

Nhưng dù vậy, khi từ đường phố chật chội đi đến chỗ ít người qua lại hơn, quần áo của Phạm Trác vẫn hơi nhăn.

“Nơi này náo nhiệt thật đấy.” Phạm Trác cười híp mắt nói, không hề bận tâm đến cảm giác chen chúc khiến người ta nghẹt thở đó một chút nào.

“Ngươi thích à?” Kiều Sở thở hổn hển nhìn Phạm Trác, trời mới biết thiếu chút nữa hắn bị chen cho rơi cả giày rồi.

“Không thích, nhưng lại thấy rất mới lạ.” Phạm Trác nói.

“Qua hai con đường nữa là đến phòng đấu giá Thiền Lâm rồi, lúc này chúng ta đến hẳn là có thể tham gia hơn nửa buổi đấu giá.” Phi Yên cầm bản đồ mình tự chế trong tay, đối chiếu địa hình rồi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui