Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Người đàn ông ăn mặc sang trọng thở dài: “Có chút ít còn hơn không có, lát ngươi đi lấy là được rồi.”

Người đàn ông đó dứt khoát lắc đầu: “Mười vạn lượng làm sao đủ! Mười mạng người đó! Là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử! Ta làm sao có thể… làm sao có thể… nếu như không thể gom đủ số tiền đó, không cách nào giao cho người nhà bọn họ thì ở nơi Cửu Nguyên này, ta còn mặt mũi gì mà gặp mặt huynh đệ của ta nữa!”

Người đàn ông nói, kích động run rẩy, đau đớn trên người không giây phút nào không nhắc nhở hắn, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Mười một người họ xuống phía dưới Đoạn Thiên Nhai, mười một người… nhưng cuối cùng chỉ còn một người sống sót trở về, huynh đệ của hắn đều bị chôn thây ở nơi đáng sợ đó, ngay cả thi thể cũng không thể đem về. Nếu như không thể đảm bảo một cuộc sống an nhàn sung sướng cho người nhà bọn họ, thì hắn quả thật không bằng chó heo!

Hắc thạch này nhuốm đầy máu tanh của mười một người bọn họ, dùng tính mạng mười người để đổi lấy.

Mười một người xuống dưới Đoạn Thiên Nhai, nhưng chỉ còn mình hắn cùng với cục đá sớm đã được đưa lên trên núi kia sống sót trở về.

Người đàn ông cũng không còn nhớ rõ, bản thân mang hòn đá này trở về thế nào, chỉ còn nhớ trên đường đi đều bị nước mắt và máu bao trùm lấy.

Người đàn ông ăn mặc sang trọng bất lực thở dài một tiếng, chính ông ta là người đã phát hiện ra người đàn ông bên cạnh cả người đầy máu nằm ở trấn Thiền Lâm, ngày hôm đó còn tưởng người này sẽ chết, những vết thương thảm khốc trên người gần như muốn lấy mạng hắn, kết quả người này lại kiên cường vượt qua cửa tử.

“Vậy thì đợi thêm chút đi.” Không còn cách nào khác, người đàn ông ăn mặc sang trọng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi cùng hắn, nhưng mà trên danh nghĩa là người phụ trách buổi đấu giá ở Thiền Lâm này, ông ta cũng biết rất rõ, cho dù bên trong hòn đá này có ẩn chứa điều gì, nó cũng không thể nào bán đi được.

Đối với người thường mà nói, nó chỉ là một tảng đá bình thường thôi.

Trên buổi đấu giá vẫn là không khí yên tĩnh, không ai muốn để ý đến một khối đá rẻ không đáng tiền.

Ngay tại lầu hai, Kiều Sở lại hứng thú dồi dào nhìn về tảng đá kia.

“Đúng là kỳ lạ thật, thiên hạ này vậy mà lại có người đem cục đá đi bán đấu giá, còn đòi bán ba mươi vạn lượng? Người này bị điên rồi sao?”

Cái gì mà Đoạn Thiên Nhai, hắn mới không biết cái nơi quỷ quái đó, nhưng mà giá quy định của cục đá này lại cao ngang ngửa học phí học viện Phong Hoa, quả thật khiến cho một kẻ sống quen trong cảnh nghèo khổ như Kiều Sở hoảng sợ đến muốn rớt cằm.

“Cho dù là có bị điên hay không, dù sao cũng sẽ chẳng có ai điên như hắn, không nhìn thấy những người phía dưới đều không thèm để ý đến cục đá đó sao?” Phi Yên nhún vai, đối với một người quan sát tỉ mỉ chi tiết như hắn sớm đã để ý thấy những người phía dưới đợi tới mất hết kiên nhẫn rồi, ước chừng không cần bao lâu thì món hàng kỳ quái này sẽ nhanh chóng được khiếng xuống thôi.

“Ta chỉ là hiếu kỳ, một cục đá chẳng ra làm sao lại có người đủ tự tin đem nó đi bán đấu giá chứ.”

Kiều Sở sờ sờ bờ môi, bọn họ trước đó còn không ăn nổi cơm, một bụng lo cho dân chúng lầm khổ!

“Ta lại không cảm thấy đó chỉ là một cục đá thông thường.” Phạm Trác vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Ánh mắt mọi người tập trung về phía hắn.

“Thứ ở trên Đoạn Thiên Nhai tuyệt đối không phải là vật tầm thường, nếu như ta đoán không lầm thì đó là Hắc Ngọc Thạch, Hắc Ngọc Thạch có thể luyện ra Hắc Ngân, Hắc Ngân có thể dùng để luyện thành chiếc nhẫn giới linh, hiệu quả tốt hơn những thứ vàng bạc kim loại, chỉ là Hắc Ngọc Thạch cực kỳ cứng, khó cắt thành miếng, nhưng nếu dùng hoả diệm để luyện thì được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui