Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Phạm Trác khẽ nheo mắt: “Nếu đã vậy thì tính thêm ta một người nữa.”

Một nụ cười mừng rỡ nở trên khuôn mặt Kiều Sở.

“Ngươi nói thật chứ?”

“Tất nhiên.” Phạm Trác gật đầu nhìn sang Quân Vô Tà. “Tiểu Tà không phải là cô nhi của mười hai điện tại sao phải tham gia?”

Quân Vô Tà lạnh lùng ngước mắt lên nói: “Vì ta muốn về nhà.”

Phạm Trác hơi sửng sốt.

Quân Vô Tà đột nhiên đưa tay lên, một làn sương khói từ những ngón tay nàng phả ra, dần dần lan tỏa xung quanh người nàng, tạo thành một cái bóng yêu kiều.

“Be, be!” Be Be đại nhân nãy giờ vẫn nằm im dưới chân nàng, nhìn thấy cái bóng khói ấy lập tức đứng dậy, hai con mắt long lanh ngước lên nhìn.

Thơm quá!

“A, không được cắn ta!” Tiểu Bạch Liên vừa mới hiện thân, Be Be đại nhân liền chồm tới, thân thể mềm mại của hắn bị vật ngã xuống đất, chỉ còn nhìn thấy một Be Be đại nhân như cục bông tròn vui mừng chồm lên người Tiểu Bạch Liên, cái lưỡi ướt nhẹp của nó không ngừng liếm lên khuôn mặt trắng nõn của hắn.

Trong nháy mắt Tiểu Bạch Liên sợ quá phát khóc lên.

Hắn cảm thấy Be Be đại nhân tưởng hắn đang phát ra mùi vị của đồ ăn gì đó rất hấp dẫn.

Giới linh hệ thực vật có sự nhạy bén rất cao đối với sinh vật ăn cỏ.

Phạm Trác trợn tròn mắt nhìn Tiểu Bạch Liên đáng thương bị Be Be đại nhân vần vò, vật lộn như vậy.

Kiều Sở nói: “Giới linh của Tiểu Tà Tử là giới linh hệ thực vật.”

Phạm Trác như bừng tỉnh ngộ, người của Trung Tam Giới đều biết giới linh hệ thực vật có sức hút rất lớn đối với mười hai điện, vốn dĩ không mang tội nhưng trong tay có bảo vật như vậy mà thành có tội, Quân Vô tà có được giới linh hệ thực vật đó đã đủ mang đến tai họa chết người cho nàng rồi.

Nếu như còn muốn sống tiếp chỉ có cách duy nhất là phải có sức mạnh hơn mười hai điện, để cho mười hai điện không còn ai có thể nhòm ngó giới linh của nàng.

Phạm Trác cúi xuống mỉm cười, trong đáy mắt ánh lên một điều hết sức thú vị.

“Nói vậy thì tất cả những người trong phòng này đều là kẻ thù của mười hai điện rồi.”

“Đúng vậy.” Hoa Dao gật đầu đồng tình.

“Nếu thực sự là như thế thì hãy lấy bảo vật của Tà đế ra sử dụng thôi.” Nói rồi Phạm Cẩm rút từ thắt lưng của mình ra một chiếc túi gấm, lấy từ trong đó ra một tấm bản đồ bằng da rách nát trải lên bàn.

Nhìn tấm bản đồ đó quả nhiên không khác là mấy so với tấm bản đồ của bọn Kiều Sở.

Phạm Trác nói: “Năm đó khi phụ mẫu ta cùng nhau đến Đoạn Thiên Nhai, trên lưng mẫu thân có vẽ một tấm bản đồ về lăng tẩm của Tà đế, nhưng khi phụ thân ta quay lại mười hai điện, rất lâu sau không thấy xuất hiện, mẫu thân ta đã phát hiện có điều bất thường, liền cắt tấm bản đồ trên lưng xuống, đưa cho ta cất giữ. Vì thế mà bản đồ lăng tẩm của Tà đế ngay từ đầu đã không hoàn chỉnh, vì số người vào Đoạn Thiên Nhai không phải bảy mà là tám người.”

Vậy tấm bản đồ cuối cùng lăng tẩm của Tà đế đang nằm trong tay Phạm Trác.

Bọn Kiều Sở biết được tất cả chuyện này đều lấy làm ngạc nhiên.

“Trước đây bọn ta có điều tra ra học viện Phong Hoa có người liên lạc với mười hai điện, mười hai điện đã đưa những mảnh ghép của tấm bản đồ cho họ để bồi dưỡng lực lượng trong Hạ Tam Giới, tấm bản đồ trong tay ngươi lúc này không phải là của mười hai điện cho, vậy thì trong tay phụ thân ngươi vẫn còn một tấm nữa phải không?” Dù sao mọi người cũng có cùng mục đích với nhau nên Hoa Dao không kiêng nể gì nữa liền hỏi.

Phạm Trác lắc đầu.

“Cha nuôi của ta chưa hề tiếp xúc qua với mười hai điện, ông ấy biết lai lịch của ta nên không thể nào có mối liên quan tới mười hai điện được, vì thế nếu như tin tức của các người không có gì sai thì chắc chắn có người khác trong học viện Phong Hoa có mối liên hệ với mười hai điện.”

Không phải Phạm Khải thì có thể là ai?

Mấy người trong nhóm Hoa Dao bắt buộc tiến hành sàng lọc lại lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui