“Trận đấu bắt đầu” Trọng tài hô lớn.
“Ya...” Cả đám Bạch Dương cùng nhau lao tới muốn kết thúc sớm trận đấu.
Nhìn một đám Chiến Sĩ Bạch Ngân dũng mãnh lao tới đánh nhau với Bạch Kim Yêu Sĩ là hắn, Lưu Hải Thần mi cũng không thèm nhấc.
Chiến khí màu trắng pha lẫn chút màu vàng từ đội ngũ bảy người kia phát ra làm cả lôi đài phát sáng, đám người ở dưới nhìn Lưu Vũ Thần thương tiếc.
“Aizz, đứa nhóc dễ thương như vậy mà”.
“Nó chết không thể nghi ngờ rồi”.
“Nhưng chúng ta thắng lớn a, ta đặt cược tất cả gia sản của ta rồi”.
Mộ Hải Thành quay sang Phượng Chỉ Nhiên cười nói: “Cô nương, cô phải đi theo ta rồi!” Phượng Chỉ nhiên không thèm nhìn hắn mà đưa cánh tay nhỏ nhắn như ngọc ra trước mặt hắn nói: “Đưa 1000 hoàng tệ cho ta”.
Mộ Hải Thành cười khổ: “Cô không thấy kết quả sao?” Phượng Chỉ Nhiên vẫn không quay đầu: “Đúng, ta thấy kết quả rồi”.
Nghe Phượng Chỉ Nhiên nói vậy, Mộ Hải Thành nhìn lên lôi đài nhưng tình huống trước mắt khiến mắt của hắn cũng muốn lồi ra, không còn tin tưởng vào mắt mình nữa.
Hắn thấy cái gì kia? Một Bạch Kim Yêu Sĩ? Một Bát giai Bạch kim Yêu Sĩ mới chín tuổi?
Chỉ thấy trên lôi đài lúc này, toàn thân Lưu Vũ Thân được bao bọc bởi một ánh sáng tinh khiết không một chút tạp chất, khí tức tỏa ra khiến đám người phải há hốc mồm. Trọng tài cũng không ngoại lệ.
Hồi nãy hắn thấy tu vi của tên nhóc này chỉ là ngũ giai Bạch Ngân Yêu Sĩ làm hắn còn lo lắng một trận, đùng một cái, hắn lập tức trở thành Bát giai Bạch Kim Yêu Sĩ! Chắc chắn có khí cụ che dấu khí tức, thằng nhóc này không đơn giản!
“Bạ....Bạch Kim Y... Yêu sĩ” Bạch Dương nhìn Lưu Vũ Thần sợ hãi tè cả ra quần.
Nhìn thấy Lưu Vũ Thần nâng mắt nhìn hắn, Bạch Dương lập tức ba chân bốn cẳng chạy khỏi đài, nước dưới quần không ngừng chảy ra. Sáu tên còn lại nhìn nhau một lúc rồi cũng chạy theo Bạch Dương.
Im lặng, xung quanh lôi đài hoàn toàn im lặng.
“Thiên tài a” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên làm đám người tỉnh táo lại.
“Mẹ nó, Bát giai Bạch Kim Yêu Sĩ chỉ mới chín tuổi? Trời còn để cho ta sống không?”.
“Thật kinh khủng, hắn còn chưa Yêu hóa mà ta đã cảm thấy toàn thân run rẩy rồi” Một nhất giai Bạch Kim Yêu Sĩ sợ hãi nói.
...
Mộ Hải Thành nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Phượng Chỉ Nhiên cười khổ nghĩ: “Không ngờ tên nhóc kia là bát giai Bạch Kim Yêu Sĩ”.
Ý niệm vừa động, một xấp ngân phiếu xuất hiện trên tay Mộ Hải Thành.
“Của cô đây, trong này là 2000 hoàng tệ”.
Phượng Chỉ Nhiên phất tay một cái lập tức xấp ngân phiếu biến mất: “Đa tạ”.
Nàng không quan tâm hắn đưa dư hay thiếu, có tiền tự động chui vào thì mắc gì không nhận. Nàng lời to rồi a.
Phượng Chỉ Nhiên phất tay lần nữa lập tức núi tiền trên bàn cũng biến mất trước những con mắt như muốn nứt ra của đám người xung quanh.
“Đó là toàn bộ tài sản của ta”
“Đống tiền đó chắc cũng gần một vạn hoàng kim”
...
Không để ý tới ánh mặt của mọi người Phượng Chỉ Nhiên tiến về phía phủ hoàng tử.
Lưu Vũ Thần hấp ta hấp tấp nhảy xuống lôi đài chạy tới chỗ Phượng Chỉ Nhiên, hắn hớn hở nói: “Ta đánh đẹp lắm đúng không?”.
Phượng Chỉ Nhiên nhìn hắn.
“Ngươi đánh rất đẹp, mặc dù ta không thấy các ngươi đánh đấm gì”
“Do bọn chúng nhát quá thôi a” Lưu Vũ Thần gãi gãi đầu nói.
Phượng Chỉ Nhiên nhún nhún vai nói: “Cứ cho là vậy, ngươi còn chưa lấy hoàng tệ của bọn chúng, ta cũng chưa thấy bọn chúng sủa tiếng nào”.
Lưu Vũ Thần lúc này mới nhớ ra vụ cá cược kia, hắn bốc hỏa: “Mấy cái tên khốn nạn đó” Phượng Chỉ Nhiên không để ý hắn mà đưa bàn tay nhỏ nhắn ra nói: “Năm trăm hoàng tệ”.
“Ta không còn đồng nào a” Lưu Vũ Thần khóc không ra nước mắt.
Rút tay mình lại Phượng Chỉ Nhiên nói tiếp: “ vậy thì ngươi làm người hầu cả đời cho ta đi” Lưu Vũ Thần thất thanh la to: “Ta chỉ đáng năm trăm hoàng tệ?”.
“Không!” Phượng Chỉ Nhiên đáp lại.
“Vậy còn được” Lưu Vũ Thần hài lòng.
“Một hoàng tệ cũng không bằng” Phượng Chỉ Nhiên bỗng nhiên nói.
“Cái gì? Cái nữ nhân này, không thấy ta rất soái, mạnh mẽ...%[email protected]#...”
Nhìn hai người vừa đi vừa nói kia thật ra là chỉ có Lưu Vũ Thần lãi nhãi, Mộ Hải Thành ngoắc tay một cái, lập tức một hắc y nhân xuất hiện.
“Vâng thưa thiếu gia” _ Hắc y nhân hơi cúi người cung kính nói.
“Ngươi đi theo họ, xem họ là người nào”
“Vâng” Hắc y nhân xoay người định đi.
“Khoan”
Hắc y nhân nghe vậy thì dừng lại: “Thiếu gia còn gì phân phó?” Mộ Hải Thành nhìn đám người phía xa, bọn chúng không ngừng nhìn về hai người kia, lâu lâu còn nói với nhau điều gì đó, hắn nói: “Phân phó thêm hai người nữa, nếu bọn họ nguy hiểm đến tính mạng thì mới ra tay, nhớ xem cho kĩ thực lực của họ”.
“Vâng” Hắc y nhân vừa nói xong lập tức biến mất.
Ha ha, xem bản lĩnh của cô tới đâu _ Mộ Hải Thành nhìn đám người kia đã bắt đầu hành động rồi quay sang hướng đi của Phượng Chỉ Nhiên thầm nghĩ.