- Mau bắt lấy cô ta, không để cho cô ta chạy thoát"- Không, có ai không, cứu với?Cô chạy qua thì thấy tiểu muội đang ngồi tán gẫu, trông mặt của muội ta thật bình thản và an nhàn.
Cô bước vào và hét lớn:- Kim Thanh, em cứu ta với, có người đang đuổi theo ta.- Vậy à, tỷ không còn cách gì để chạy chốn nữa đúng không?- Đúng vậy, muội mau cứu ta.Kim Thanh ngồi cười nhẹ, cô ta đặt chén nước xuống.- Trò chơi đến đây là kết thúc, ta không cần phải dả dạng để cứu tỷ nữa rồi.Kim Thanh ra lệnh:- Bước ra đây đi.Khi đám hậu cận bước ra, cô sững sờ:- Đây..
đây là sát thủ.
Kim Thanh muội, muội sao có thể làm ra chuyện này chứ.
Muội là người tốt mà, đúng không?Kim Thanh đến gần cô, nâng cằm cô lên và dùng một điệu cười vô cùng tà ác:- Ngươi sớm đã không phải tỷ của ta rồi.Cô run lên:- Tại sao muội lại nói vậy?- Bởi vì ta ghét cô.Kim Thanh đứng lên, cầm chén nước hất vào mặt cô.
Cô ta quay lưng lại, vẫy tay ra đằng sau:- Tạm biệt cô tỷ ngu xuẩn của ta nha.Nói xong, Kim Thanh đi luôn, để cho bọn sát thủ đổ dầu để chuẩn bị thiêu cháy cô và cả căn phòng này.- Không, Kim Thanh, muội cứu ta, ta không muốn bị thiêu cháy.Kim Thanh đứng ở phía khuất nhìn sự việc đang diễn ra, cô ta cười và khinh bỉ- Chết đến nơi mà ngươi vẫn còn ngu.
Cũng đúng thôi, người như tỷ không nên ở lại đây làm gì.Một lúc sau, căn phòng bắt đầu bị thiêu lửa.
Cô gái khổ cực chỉ biết kêu trong sự tuyệt vọng, rồi dần dần...!và dần dần, khi cô bắt đầu trút hơi thở cuối cùng:- Ta không nên ngu ngốc như vậy, ta muốn sống.Rồi mắt cô nhắm lại với một dòng nước mắt.Cô đã từng là một đại tiểu thư quyền quý, tên cô là Kim Lý Phượng.
Được nhiều người ngưỡng mộ, tôn kính.
Nhưng từ khi cô nhận một cô gái nhỏ về làm người nhà vì thấy cuộc sống của nó thật khó khăn, cô gái đó là Liên Nghi.
Nhận làm con nuôi nên Liên Nghi được đổi tên thành Kim Thanh ( theo dòng họ Kim).
Lúc đó giữa cô và Kim Thanh rất thân thiết nhưng cũng chẳng bấy lâu khi cô được đính hôn, Kim Thanh bắt đầu ghen ghét cô, luôn tìm đủ mọi cách để hãm hại cô.
Cuối cùng cô trở thành một con thấp hèn và ngu muội..