Đến tầm nửa đêm, Linh Nhi sắc thuốc xong, liền mang lên cho cô uống.
- Thuốc được rồi tiểu thư, người uống đi.Bát thuốc hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, cô cầm dốc một hơi thật nhanh.- Dễ uống thế nhỉ, thường thì bao loại thuốc thảo dược đều đắng mà.Linh Nhi nghe vậy phì cười:- Tiểu thư, người ngốc quá thảo dược làm sao mà ngọt được.Linh Nhi nhìn kỹ lại cái thảo dược mà cô vừa nấu.- Không thể nào.- Sao vậy, Linh Nhi.
Thuốc này bị làm sao à.- Không phải đâu tiểu thư, người nhìn xem đây..
đây là loài thảo dược nghìn năm với có một đấy ạ.
Người mua được nó từ đâu thế?- Cái gì, thảo dược nghìn năm?Linh Nhi che miệng Lý Phượng lại:- Tiểu thư người nói nhỏ thôi, người xấu mà nghe thấy thì chúng ta sẽ không xong đâu.Lý Phượng nhỏ miệng lại:- Ta hiện không thể cho em biết cái này mua ở đâu được.Rồi cô trầm ngâm suy nghĩ.
Thảo dược nghìn năm mà sao lại dễ dàng mang ra bán ở nơi như vậy, nhất định là có lý do gì đó.Đêm cũng đã gần kết thúc, trời cũng sắp sửa sáng, cô phải nghỉ một lát rồi mới có sức để thực hiện kế hoạch được.
Theo như kế hoach, ngày mai cô sẽ rời khỏi Kim phủ.Sáng mai, cô chuẩn bị hành lý đẻ rời khỏi đây.
Trước khi đi, Lý Phượng đến gặp phụ thân và xin phép rời đi.Phụ thân cô lo lắng:- Con định đi đâu?- Thưa phụ thân, con sẽ đi thăm ngoại tổ mẫu.- Cũng được, con mau chóng mà đi đi, đến đó đồng thời nhớ đến thăm Tiểu Uy Vu nhé." Tiểu Uy Vu là ai, sao mình chưa nghe thấy tên đó?"Phụ thân nhìn cô với vẻ mặt hiền hậu:- Đó là em họ con.
Tuy chưa gặp lần nào nhưng rồi cũng sẽ biết thôi.- Vâng.Cô mang tất cả hành lý đi mà không báo trước cho Kim Thanh.
Lúc đó Kim Thanh đứng ở trong phủ nghe thấy liền nghi ngờ hoạt động của cô.
Từ trước tới giờ cô chưa đi thăm ai nhưng hôm nay bỗng dưng lại đi.
" Chắc hẳn tỷ ta có ý định gì đó"- Kim Thanh tỏ vẻ ác ý.Kim Thanh định sẽ tăng độc tố thêm vào trong bát thuốc của cô nhưng cô đi rồi, cô ta đành phải hủy bỏ..