Tuyệt Thế Vũ Thần

- Các ngươi còn làm gì đằng kia?

Bạch Trạch nôn nóng phẫn nộ quát, đám hỗn đản kia, vẫn còn thời gian nghỉ ở chỗ này.

Vấn Ngạo Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Trạch, trên mặt lộ ra vẻ thương hại. Đây là kết cục của sự kiêu căng, bởi vì tự cao tự đại, Bạch Trạch trong mắt căn bản không có người khác, tự cho là mình lợi hại, thậm chí ngay cả Vấn Ngạo Tuyết y cũng không nhận ra.

- Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể bước vào một bước.

Vấn Ngạo Tuyết thản nhiên nói với ngữ khí cuồng ngạo, tự tin.

Lâm Phong hơi có chút giật mình, không nghĩ tới Vấn Ngạo Tuyết ngông cuồng như thế, xem ra chính mình đối với nam nhân xinh đẹp như nữ nhân này vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.

Về phần Bạch Trạch, sắc mặt của y cứng đờ, lúc này Lâm Phong cũng không vội vã giết y, mà là nhặt lên nhuyễn kiếm, sau đó rút kiếm, chậm rãi đi tới hướng Bạch Trạch.

- Ngươi muốn như thế nào?

Bạch Trạch khẩn trương, lời nói yếu ớt, đứt quãng.

- Yên tâm, ta không giết ngươi!

Lâm Phong đạm mạc nói một câu, làm cho Bạch Trạch ánh mắt sửng sốt, nhưng lập tức, y liền nhìn thấy khóe miệng Lâm Phong mang theo một tia lạnh lùng, nói:

- Quý tộc các ngươi chẳng phải là thích in dấu ấn nô lệ lên mặt người khác, sau khi in dấu ấn nô lệ lên, cả đời làm nô, không thể ngẩng đầu lên làm người! Như vậy, ta trước tiên sẽ in dấu ấn nô lệ lên mặt ngươi, để ta xem xem, cao ngạo quý tộc sau khi bị dấu ấn nô lệ có còn mở miệng gọi một tiếng dân đen, làm nhục những người bị dấu ấn nô lệ hay không!?

Bạch Trạch khóe miệng co giật, ở trên mặt của y in lên dấu ấn nô lệ? Trở thành nô lệ hèn mọn? Y còn có thể làm người được sao.

- Các ngươi không nghe thấy ư, còn không tiến vào.

Bạch Trạch đã khắc chế không được tâm tình của mình, sắc mặt dữ tợn, rống giận nói.

Ở ngoài lao tù, đám người đi phía trước bước ra. Chỉ thấy Vấn Ngạo Tuyết tay áo trên người tung bay, tóc dài không gió mà bay, một cỗ sắc bén sát khí, lạnh lùng đến tận xương tủy.

- Trong vòng ba bước, ta sẽ rút kiếm, nếu kiếm đã rút, tất thấy máu!

Vấn Ngạo Tuyết thanh âm bình tĩnh, nhưng lại làm cho cước bộ của những tên đang muốn tiến lên bị chặn lại, ngừng ngay tại chỗ, không người dám bước tới.

- Tự gây nghiệt, không thể sống!

Mãnh liệt kiếm ý từ trên người Lâm Phong tuôn ra, làm cho Bạch Trạch cả người cứng đờ, rốt cục không còn ôm hy vọng vào những tên ngoài kia được nữa.

- Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta sẽ ban cho ngươi rất nhiều nguyên thạch, thậm chí còn ban tặng cho ngươi công pháp võ kỹ.

- Ban cho?

Lâm Phong trào phúng cười, làm quý tộc đã lâu, cao ngạo đã thành thói quen, ngay cả chính mình bị rơi vào hoàn cảnh nào cũng không biết.

- Bỏ qua ngươi, ngươi ban cho ta nguyên thạch, công pháp võ kỹ?

Lâm Phong lạnh lùng nói:

- Ngươi cho ta là ngu ngốc sao!

Chuyện hôm nay, chắc chắn không thể bỏ qua, thù hận hai bên đã khắc cốt ghi tâm, Bạch gia không có khả năng buông tha cho Lâm Phong.

Về phần Lâm Phong, không diệt Bạch gia thì ăn nói với Hàn Man cùng với võ tu nô lệ của Vân Hải tông, tất cả bọn họ đều bị khắc lên dấu ấn nô lệ, trở thành đầy tớ, tại Tù đấu trường không biết đã chết bao nhiêu.

Lâm Phong cùng Bạch gia không chết không thôi, mặc dù chỉ là vì thân phận tông chủ Vân Hải tông.

Bạch Trạch nghe lời Lâm Phong nói, sắc mặt cứng đờ, sau đó lộ ra vẻ ác độc.

- Nếu ngươi dám đả thương ta, Bạch gia sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!

- Quả nhiên là ngu ngốc.

Lâm Phong không muốn tiếp tục cùng Bạch Trạch nói lời vô nghĩa, người khẽ run, hàn quang chớp lên. Tức thì, một tiếng kêu thê thảm truyền ra, ở trên mặt Bạch Trạch xuất hiện thêm một vết cắt.

Bạch Trạch hai tay ôm lấy mặt, máu tươi không ngừng chảy ra, Lâm Phong ánh mắt băng hàn, không có chút tình cảm, lại càng đừng nói tới thương hại hay đồng tình.

Đối với loại cặn bã này, bất kỳ thủ đoạn đều không quá đáng.

Trường kiếm tùy ý vung lên, Bạch Trạch một ngón tay liền bị chém đứt, lại một vết sâu, rõ như bút kẻ, hiện lên trên mặt Bạch Trạch.

Động tác không dừng chút nào, Lâm Phong trường kiếm lập lòe, một lát sau, một chữ “Nô” xuất hiện trên mặt Bạch Trạch, nhưng rất nhanh bị khuôn mặt đầy máu tươi kia che lấp.

Lúc này Bạch Trạch dữ tợn khủng bố giống như lệ quỷ, mà thân thể của y, run rẩy không ngừng, sau đó rầm một tiếng, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

- Thủ đoạn thật ác độc, thật sự là quyết đoán!

Không gian yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm Tù đấu trường, nội tâm không ngừng rung động.

Tù đấu hôm nay mới chân chính là tù đấu, so với bất kỳ một lần nào trong quá khứ đều kinh tâm động phách hơn rất nhiều.

Lâm Phong đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước, trường kiếm cầm ở tay, chậm rãi xoay người, thấp giọng nói:

- Đi.

Hàn Man cùng Phá Quân đều đi tới trước người Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết từ trong lao tù bước ra. Lập tức, người bên ngoài tất cả đều hơi né tránh, thối lui.

- Ai ngăn ta, Chết!

Miệng phun ra một thanh âm rét lạnh, Vấn Ngạo Tuyết tiến tới, Lâm Phong đi sau lưng hắn, trường kiếm vẫn còn rỉ máu.

Kiếm của Lâm Phong, đồng dạng, cũng làm cho người ta sợ hãi.

Hàn Man đi ở cuối cùng, thân hình cường tráng mỗi một bước đều làm cho mặt đất run lên, bá đạo tuyệt luân, mọi người hiểu được, mặc dù là nô lệ võ tu, cũng xưa đâu bằng nay.

Nhóm người này, bọn họ hoàn toàn không cản được, chỉ có thể yên phận.

Ngẩng đầu bước đi, đám người Lâm Phong cứ như vậy mà đi. Một lát sau, mọi người chỉ còn thấy được bóng lưng của họ.

Bọn họ không biết rằng kẻ cứng cỏi vô cùng, chọc thủng Tù đấu trường, Lâm Phong, ngay khi vừa bước ra khỏi khu vực đấu trường, cơ thể từ từ gục xuống.

Chưởng lực Linh Vũ cảnh tầng bảy dữ dội, cương mãnh, bá đạo, ở trong cơ thể của Lâm Phong tàn phá bừa bãi.

- Phế vật, tất cả đều là phế vật!

Sau khi Lâm Phong rời khỏi đấu trường, một tiếng rống giận dữ bén nhọn vô cùng vang lên, thanh niên áo vàng giận không kềm được. Hôm nay, gã lại bị Lâm Phong, vũ nhục dùng chân giẫm lên mặt.

Gã họ Vũ!

Người họ Vũ chưa lúc nào phải chịu loại vũ nhục này, từ khi nào đến phiên người khác làm nhục họ.

Nhìn thấy trong đám người đột nhiên xuất hiện thanh niên áo vàng gào thét, người nhà Bạch gia sắc mặt cứng đờ. Xong rồi!

- Chuyện hôm nay, nếu có người dám nói ra, ta giết ko tha!

Thanh niên áo vàng quay lại những người bên cạnh, uy hiếp. Nhất thời làm cho những người kia sắc mặt cứng đờ, nhưng bọn hắn cũng không dám cãi lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu, trong lòng thầm mắng, người này tự mình gây họa, chuốc lấy nhục nhã, còn làm cho Bạch Trạch phải chịu hậu quả nặng như vậy. Nay gã lại lật chuyện, không cho phép bọn họ đem sự tình để lộ ra, sợ mất mặt hắn, sợ đánh mất tôn nghiêm của Vũ gia.

- Lâm Phong, ngươi không chết, thể diện của ta không còn.

Thanh niên họ Vũ sắc mặt vô cùng dữ tợn, vừa rồi Lâm Phong đi ngang qua bên cạnh gã, gã không dám nói lời nào, bởi vì gã sợ. Lâm Phong vừa rồi ra tay với quá kinh khủng, cỗ sát ý kia khiến cho gã không hoài nghi chút nào rằng Lâm Phong dám giết gã. Sau gã lại tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đối đãi Bạch Trạch như thế nào, gã làm sao còn dám ở trước mặt Lâm Phong biểu lộ phẫn nộ.

Đấu trường, Lâm Phong giận dữ, thay đổi bất ngờ!

Ở giữa căn phòng giản đơn, Lâm Phong nằm ở trên giường, dường như cảm giác được có một bàn tay chạm vào trán mình.

Khẽ lắc đầu, Lâm Phong thử cử động thân thể đang cứng ngắc, chậm rãi đôi mắt mở ra.

Đập vào mắt, là dung mạo khuynh đảo thế nhân.

Lúc này, Mộng Tình sắc mặt đạm mạc, nhìn Lâm Phong, bình tĩnh nói:

- Ngươi đã tỉnh.

Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người vẫn tràn ngập thống khổ như trước, cứng ngắc, nhưng nội tức đã thông suốt, nội phủ không có gì dị thường.

- Nàng vẫn luôn ở đây?

Lâm Phong nhìn Mộng Tình, hỏi.

Mộng Tình ánh mắt hơi lóe, lập tức lắc đầu nói:

- Ngẫu nhiên sang đây nhìn thôi.

- Thật sự?

Lâm Phong ánh mắt nhìn Mộng Tình, hoài nghi hỏi.

- Đương nhiên, ngươi nghĩ như thế nào?

Mộng tình hỏi ngược lại, làm cho lâm phong nhất thời không biết làm sao, đành run run nở nụ cười yếu ớt.

- Kẹt!

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, có người đẩy cửa vào. Mộng Tình đứng dậy, liếc mắt nhìn Liễu Phỉ, người vừa tiến vào phòng, nói:

- Hắn đã tỉnh rồi, ngươi vào thăm hắn đi.

Nói xong, Mộng Tình bước đi, hướng phía cửa phòng đi nhanh đến, khiến cho Liễu Phỉ phải nghi hoặc.

Khi Lâm Phong còn chưa tỉnh, Mộng Tình nàng một tấc cũng không rời, đến khi Lâm Phong tỉnh lại thì nàng ta lại vội vã rời đi, như vậy là có ý gì?

- Ừ!

Liễu Phỉ tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, đi đến bên giường, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái, làm cho Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên.

Hắn vừa mới tỉnh lại, đã trêu ai, chọc người nào? Liễu Phỉ ánh mắt như vậy là có ý tứ gì đây!

- Tại sao xúc động như vậy, ngươi làm việc sẽ không nghĩ đến hậu quả sao?

Liễu Phỉ hiển nhiên là phẫn nộ về việc làm của Lâm Phong ở Tù đấu trường.

Lâm Phong cười khổ, hậu quả? Khi nhìn thấy số ít bằng hữu của mình ở Vân Hải tông bị người khác xem như yêu thú để cưỡi, trên mặt bị khắc dấu ấn nô lệ, còn có thể giữ được lý trí sao?

- Quê hương của chúng ta có câu là vì hồng nhan giận dữ phá quan ải, nếu như cô có cái gì ngoài ý muốn, ta cũng sẽ như vậy, không chút do dự, bất kể hậu quả.

Khóe miệng mang theo một tia bất cần đời, nở nụ cười khinh cuồng, Lâm Phong chậm rãi nói, làm cho Liễu Phỉ trong lòng nhất thời rung lên!

Phá quan giận dữ vì hồng nhan!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui