Tuyệt Thế Vũ Thần

Lâm Phong chỉ dùng một kiếm liền chém đứt một cánh tay của Lâm Hạo Kiệt.

Thậm chí, đó căn bản không phải là kiếm, chỉ là đưa tay vẻ lên hư không một cái, quang mang chớp lên thì cánh tay đã đứt, Mạn Thiên Kiếm Vũ chói mắt mà hoa mỹ chỉ là một chuyện cười.

Kim Vũ kiếm khách càng trở nên châm chọc hơn.

Giống như lời của Lâm Phong: “Ngươi không có tư cách tự xưng là kiếm khách, ngươi không có tư cách dùng kiếm”. Ở trước mặt Lâm Phong, Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt chỉ là cặn bã, ngay cả tư cách xách giày cho Lâm Phong cũng không có.

Buồn cười, Tử Y coi Lâm Phong là phế vật, coi Lâm Hạo Kiệt là thanh niên tuấn kiệt, là nhân trung chi long, còn giao thân thể cho y. Vậy mà tùy tiện nhục mạ, luôn luôn đề phòng Lâm Phong.

- Ah, ha ha…

Lúc này, Tử Y lại cười lên, cười có chút yêu dị, giờ phút này, Lâm Hạo Kiệt cụt tay kia lại dơ bẩn như thế, mà Lâm Phong ngạo nghễ đứng trên hành lang mà bảo vệ Đoàn Hân Diệp, sao mà khinh cuồng thế.

Lâm Phong mới thật sự là nhân trung chi long, không câu nệ tiểu tiết, dù năm lần bảy lượt bị nàng vũ nhục, nhưng hắn vẫn không tức giận, không trở mặt, bởi vì lòng dạ rộng rãi, không để ý, cũng không đáng để ý. Không lên tiếng thì thôi, một khi bộc phát thì liền nổi tiếng, đó, mới đúng là Lâm Phong!

Tử Linh cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh ngạo nghẽ kia, nàng dường như mới nhận biết Lâm Phong, thân ảnh đứng trên hành lang, khinh cuồng phóng đãng, phất tay đã chém đứt một tay Lâm Hạo Kiệt. Vậy mà một tên thanh niên nằm trên đường, được nàng nhấc lên? Là thanh niên cầm chổi quét dọn đình viện? Là thanh niên khom lưng nhóm lửa cho các nàng nhưng lại bị người giễu cợt?

Lúc này, Tử Y cùng Tử Linh mới hiểu được dụng ý của Tử Nam, cha các nàng. Tử Nam để Lâm Phong hộ tống hai nàng tới Tử Phủ là muốn bảo vệ hai nàng, đồng thời, cũng tạo cơ hội cho các nàng có thời gian chung đụng với Lâm Phong. Buồn cười là, một người trong các nàng lại coi Lâm Phong là phế vật, chưa bao giờ chính thức nhìn Lâm Phong, bị Lâm Hạo Kiệt lừa gạt mà lấy đi tấm thân trong trắng. Mà người còn lại thì cũng không có chân chính để ý tới Lâm Phong.

- Không xứng dùng kiếm!

Lâm Hạo Kiệt đứng đó, trên cánh tay, máu tươi không ngừng chảy xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên, có người nói Kim Vũ kiếm khách y không xứng dùng kiếm.

- Kiếm! Sắc bén, chấp nhất! Kẻ có tâm chính tính trực mới xứng dùng kiếm, ngươi tâm thuật bất chính, lại tham mộ hư vinh, kiếm có hoa không quả, ngươi, ngay cả kiếm cũng không xứng dùng, càng đừng nói tới kiếm khách, kiếm tu.

Lâm Phong lạnh lùng nói, Lâm Hạo Kiệt tâm thuật bất chính, kiếm của y chỉ theo đuổi sự hoa lệ, mất đi sắc bén chân chính của kiếm.

- Ngươi dám chặt tay của ta? Rốt cuộc ngươi là ai?

Lâm Hạo Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Phong, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt.

- Ta đâu chỉ muốn chặt một tay của ngươi.

Lâm Phong băng hàn cười một tiếng, nhấc chân lao tới, nhất thời, thân ảnh Lâm Phong biến mất, trực tiếp xuất hiện trước người Lâm Hạo Kiệt.

Thân hình Lâm Hạo Kiệt kịch liệt run rẩy, đối mặt với một kích trực diện này của Lâm Phong, y không có bất kỳ sức chống cự nào. Cảm nhận được kiếm ý vô cùng mãnh liệt đang phá hủy sinh cơ trong cơ thể, sắc mặt y trở nên điên cuồng mà vặn vẹo, gắt gao ngó chừng Lâm Phong.

Lâm Phong không những chặt một tay y, còn dám giết y!

- Là ngươi!

Nhìn đôi mắt kia, trong lòng Lâm Hạo Kiệt run lên, tròng mắt bình tĩnh này, là tròng mắt của người mà ở trong nhà cỏ kia, khom lưng nhóm lửa, bị y mắng là phế vật chết nhát.

Lúc ấy, ở trước mặt mình, hắn sao mà nhỏ bé, là một tên phế vật khom lưng nhóm lửa. Mà giờ khắc này, Lâm Phong lại dễ dàng lấy đi tính mạng của y, loại khác biệt cực lớn này làm cho y run lẩy bẩy, nhưng hết thảy cũng đã định trước.

- Là ta!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bàn tay đặt trên bộ ngực Lâm Hạo Kiệt khẽ xoay tròn, kiếm khí vô cùng cương mãnh tàn sát bừa bãi. Lâm Hạo Kiệt rên lên một tiếng, sau đó, khí tức liền biến mất, nhưng hai mắt y vẫn trợn trừng, đến chết y cũng không thể tiếp nhận, một người có gia thế tốt, thiên phú dị bẩm, cao to đẹp trai như y lại chết như vậy, bị giết chết trước mặt mọi người.

- Bịch bịch…

Nhìn thi thể dưới đất, trái tim mọi người đều bịch bịch nhảy.

Giết! Lâm Phong trực tiếp giết chết Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt, không để ý tới thân phận của đối phương, cứ trực tiếp giết chết như vậy, chỉ dùng một chiêu, đơn giản như là bóp chết một con kiến hôi.

Mà lúc này, người chấn động nhất, không thể nghi ngờ là hai tỷ muội Tử Linh cùng Tử Y.

Lâm Hạo Kiệt, đã chết?!

Lâm Phong, dễ dàng giết chết Lâm Hạo Kiệt như vậy?

- Tỷ, hắn cố ý mang mặt nạ là vì hắn đã sớm quen biết với nàng kia. Hắn biết sẽ phát sinh chuyện gì nên không muốn dính dáng đến chúng ta, sợ liên lụy chúng ta.

Trong lòng Tử Linh bất chợt hiểu được ý tứ khi Lâm Phong mang mặt nạ, bởi vì hắn không muốn người khác biết hắn đi cùng hai người nàng. Như vậy, vô luận là phát sinh chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến nàng cùng Tử Y.

- Các ngươi không nợ gì Lâm Hạo Kiệt!

Lời của Lâm Phong vẫn quanh quẩn bên tai, hôm qua, ở trong nhà cỏ, với thực lực của Lâm Phong, Dương Đà Tam Quái sao có thể gây tổn thương cho các nàng?

Tất nhiên là không thể! Lâm Phong chỉ yên lặng bảo vệ các nàng, khiêm tốn ẩn nhẫn, nội liễm. Mà các nàng chỉ biết theo đuổi phù hoa khoe khoang, thích Lâm Hạo Kiệt, thích Mạn Thiên Kiếm Vũ, cái tên tự đại tiêu sái kia.

Các nàng, rất hối hận!

Nhất là Tử Y, ả đã giao thân thể cho Lâm Hạo Kiệt, chỉ đổi lấy được vài lời ngon tiếng ngọt, ngày thứ hai đã bị vứt bỏ. Nhưng hối hận thì sao, Lâm Hạo Kiệt đã bị Lâm Phong giết chết, Lâm Phong cũng không thể coi trọng nữ nhân như ả, ả luôn kiêu ngạo đột nhiên trở nên vô cùng tự ti.

Ả mắng Lâm Phong là phế vật, thực ra, ở trong mắt Lâm Phong, có lẽ ả không là gì cả, chỉ là một nữ nhân hèn mọn đáng thương, không hơn. Thậm chí, Lâm Phong chưa từng nhìn nàng, bởi vì, khinh thường!

- Ngươi! Nhất định phải chết!

Người Tử Phủ thấy thi thể trên mặt đất, sắc mặt khó coi tới tận cùng, lời nói âm lãnh từ trong miệng Tử Quỳnh phun ra.

Lâm Phong, chẳng những cướp lấy thê tử tương lai của gã, hơn nữa, còn trực tiếp giết chết chồng tương lai của em gái gã.

Vô cùng nhục nhã, Tử Phủ, đã bao giờ nhận lấy nhục nhã lớn như vậy.

Lâm Phong không nhìn Tử Quỳnh, khinh thường nhìn.

Đảo mắt, Lâm Phong nhìn vào người Đoàn Hân Diệp, lúc này, trên mặt Đoàn Hân Diệp vẫn mang đầy nước mắt, nhưng đã lộ ra nụ cười ôn nhu, lẳng lặng đứng phía sau Lâm Phong.

- Những kẻ bức ép nàng, đều phải chết!

Lâm Phong bình tĩnh nói, giọng điệu cực kỳ kiên định.

- Theo sát ta!

- Ừm!

Đoàn Hân Diệp nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Phong đưa tay lui sau lưng, từ trong vỏ kiếm cổ xưa kia, rút ra kiếm của hắn.

Kiếm như thu thủy, không có phù hoa huyễn lệ, có, chỉ là ánh bạc sắc bén.

- Kiếm!

Mọi người nhìn thanh kiếm trong tay Lâm Phong, trong lòng trở nên kích động. Lâm Phong nói Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt không xứng dùng kiếm, hắn chỉ vung tay là đã chém giết Lâm Hạo Kiệt. Vậy, kiếm của Lâm Phong sẽ sắc bén bao nhiêu?

Tử Linh nắm chặt hai nắm đấm, kiếm, Lâm Phong xuất kiếm!

Nàng thích kiếm khách, hướng tới kiếm tu, anh tuấn tiêu sái, trường kiếm lăng vân, rất uy phong.

Nhưng kiếm tu vốn ít ỏi, lợi hại thì càng ít hơn. Kim Vũ kiếm khách đã là kiếm khách lợi hại nhất mà nàng thấy rồi, kiếm của Lâm Hạo Kiệt, phù hoa, huyễn lệ. Mà Lâm Phong lại dễ dàng giết chết Lâm Hạo Kiệt. Kiếm của hắn sẽ lợi hại bao nhiêu? Tử Linh rất mong đợi.

Áo trắng, Kiếm bạc.

Kiếm vừa ra, giờ phút này, dù Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng ở đó, nhưng lại có một cảm giác kỳ diệu, rất mờ ảo. Giống như chỉ cần Lâm Phong vừa động thì thiên địa liền biến sắc, cảm giác như vậy, giống như là Lâm Phong hòa chung với cả thiên địa.

Tử Quỳnh cũng có cảm giác như vậy, dù nói gã muốn Lâm Phong chết, nhưng chính gã sẽ không xuất thủ, bởi vì, gã không dám!

Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, đã có thể làm cho gã sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, gã rất chán ghét cảm giác này.

- Giết hắn đi!

Gia chủ Tử Phủ Tử Ảnh lạnh băng nói, nhất thời, nhóm người đứng hai hàng bên hành lang trở nên nghiêm túc, một luồng sát khí tràn ngập bao trùm cả không gian, áp lực vô cùng.

Từng bóng người chập chờn lóe lên, đều đồng loạt đánh về Lâm Phong. Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, không chút để ý, bất động như núi.

Cho đến khi đối phương đến gần người hắn, thân hình Lâm Phong mới bắt đầu động.

Chân hắn, bước tới một bước, một bước rất nhỏ.

Một luồng tiêu sát chi ý chân chính thuộc về kiếm, hóa thành một luồng cương phong vô hình, quét qua tất cả mọi người. Giờ khắc này, nhóm người đang lao tới phía Lâm Phong chỉ cảm thấy hít thở không thông, giống như bọn họ đang đối mặt không phải là người, một thanh kiếm, mà là thế của thiên địa, là thiên kiếm vô hình.

Rốt cuộc Tử Linh đã biết được, kiếm của Lâm Phong và kiếm của Lâm Hạo Kiệt khác nhau ở chỗ nào. Kiếm của Lâm Hạo Kiệt, phù hoa chói mắt, mà kiếm của Lâm Phong là kiếm để giết người, không có kiếm phù hoa, kiếm chỉ có sắc bén chỉ thuộc về kiếm.

Giờ khắc này, Tử Linh cũng cảm thấy hít thở không thông.

Kiếm ra, ánh bạc lóe lên, thiên địa trở nên nghẹt thở.

Tất cả tĩnh lặng, những người lao về Lâm Phong cũng ngừng lại, toàn bộ đều dừng lại, thiên địa, giờ khắc này dường như cũng ngừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui