Tuyệt Thế Vũ Thần

- Đều đứng dậy cả đi.

Đoàn Vô Nhai phất phất tay, lập tức mọi người đều đứng dậy, nhưng trong lòng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, Thống lĩnh Hoàng thành Cấm Vệ quân trọng yếu đến mức nào, nói đổi chủ, liền đổi chủ.

Trong ánh mắt Đoàn Vô Nhai thậm chí không nhìn thấy bất kỳ dị sắc nào, giống như chức vị Thống lĩnh Cấm Vệ quân này cũng không thể làm cho tim của hắn phải dao động.

- Vu Kỵ, nay ngươi thân là Thống lĩnh Cấm Vệ quân, cái gì nên làm, chính ngươi hẳn là cũng hiểu được.

Đoàn Vô Nhai lại thản nhiên nói một câu.

Vu Kỵ khẽ gật đầu, lập tức khom người nói:

- Điện hạ, Vu Kỵ xin được dẫn người rời đi, bảo vệ sự thái bình của Hoàng thành.

- Ừ, đi đi.

Đoàn Vô Nhai phất phất tay, nhất thời, mấy vạn đại quân lục tục rời đi, chung quanh trảm tướng đài chỉ còn lại Đoạn Nhận thành quân đoàn, giờ phút này, không ai có thể uy hiếp được bọn họ.

Cha con Đoàn Thiên Lang sắc mặt cực kỳ khó coi, Đoàn Thiên Lang muốn giết Liễu Thương Lan, kết quả vào thời khắc mấu chốt, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp xuất hiện, đi tới nơi này, làm cho tất cả dự tính hóa thành bọt nước, Liễu Thương Lan còn sống ly khai.

Về phần Đoàn Hàn, gã là muốn có được Liễu Phỉ, gã lấy tính mạng Liễu Thương Lan ra để uy hiếp Liễu Phỉ, nếu Liễu Phỉ nguyện ý ở cùng gã, gã có thể bảo đảm Liễu Thương Lan không chết, nhưng Liễu Phỉ hận gã tận xương tủy, càng khỏi nói tới trở thành nữ nhân của gã.

Càng làm cho bọn họ trong lòng buồn bực là Lâm Phong nay đã trở thành Xích Huyết hầu, còn có đất phong, mặt khác, chức vị Thống lĩnh Cấm Vệ quân, cũng bị Đoàn Vô Nhai cướp đi, hôm nay, thất bại thảm hại.

Toàn bộ việc này, chỉ bởi vì một người, Lâm Phong.

Lúc này, ánh mắt phụ tử hai người bọn hắn đều dừng trên người Lâm Phong, đôi mắt băng hàn.

Lâm Phong đồng dạng chuyển ánh mắt sang, rơi vào trên người phụ tử Đoàn Thiên Lang, sát khí lộ rõ.

- Lâm Phong, chuyện lần này tạm thời dừng ở đây.

Đoàn Vô Nhai cảm giác được sát ý lạnh lùng trên người Lâm Phong, thấp giọng nói. Đoàn Thiên Lang chính là Thiên Lang Vương, là Vương gia, vương thúc, mang huyết mạch hoàng thất Đoàn gia, không thể cùng Mông Hãn đánh đồng, muốn giết thì giết được.

Giết Đoàn Thiên Lang, thời cơ còn xa, cũng không có lý do thích hợp.

- Vâng, Lâm Phong tất nhiên sẽ nghe theo lệnh của điện hạ, chuyện lần này, dừng ở đây.

Lâm Phong khẽ gật đầu. Chúng quân sĩ thở dài một tiếng, Đoàn Thiên Lang vẫn sống tốt như trước, máu tươi của vài chục vạn tướng sĩ phải chảy vô ích sao?

Đương nhiên, bọn họ cũng không trách Lâm Phong, có thể làm được đến bước này, đã không dễ dàng, nếu là không có Lâm Phong, Liễu Thương Lan đã phải mang oan khuất mà chết, bọn họ nói không chừng cũng đã bị xem là phản quân, tàn sát không còn.

- Nhưng mà...

Vào thời khắc này, Lâm Phong lời nói xoay chuyển, nhìn phụ tử Đoàn Thiên Lang nói:

- Việc này dừng ở đây, nhưng lần trước, Thiên Lang Vương xuất quân tàn sát Vân Hải tông, Vân Hải tông máu chảy thành sông, Lâm Phong ta thân là đệ tử Vân Hải tông, thù này không báo, uổng phí làm nam nhi, cho nên, chuyện của ta với phụ tử Đoàn Thiên Lang, vẫn chưa xong.

Ánh mắt mọi người đều sửng sốt, vẫn chưa xong, Lâm Phong, trước kia thế mà lại là đệ tử Vân Hải tông, hắn coi đây là cái cớ, không buông tha cho Đoàn Thiên Lang!

- Thì ra là thế, Đoàn Thiên Lang dẫn người diệt Vân Hải tông, Lâm Phong nếu như là đệ tử Vân Hải tông, thù hận này chất cao tới trời, sao có thể quên. Hắn và Đoàn Thiên Lang thù hận quá sâu, không thể chấm dứt đơn giản như vậy, nói như thế, mặc dù là nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, cũng không thể can thiệp.

Đám người trong lòng âm thầm nghĩ, đã thấy Lâm Phong ánh mắt chuyển tới, nhìn về quân sĩ chung quanh, cuối cùng, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người Nhậm Khinh Cuồng.

- Nhậm Thống lĩnh, làm phiền ngài dẫn tướng sĩ ra khỏi Hoàng thành, ra ngoài thành chờ ta. Ta xong việc ở đây, sẽ đến tìm các ngươi.

Lâm Phong nói với Nhâm Khinh Cuồng một câu, lập tức, rất nhiều tướng sĩ đồng thanh quát.

- Chúng ta không đi, Thống lĩnh ở đâu, chúng ta liền ở đó.

- Đúng. Nguyện đi theo Thống lĩnh!

Xích Huyết thiết kỵ cao giọng quát, làm cho mọi người trong lòng dậy sóng, Lâm Phong, tuổi trẻ tới cỡ nào, nhưng lại đã có uy vọng trong quân đoàn này như thế, có thể thấy được việc hắn làm đã giúp hắn đi vào lòng người.

Chỉ sợ mặc dù không có Liễu Thương Lan sắc phong, bọn họ cũng đều đã xem Lâm Phong là tướng lĩnh của bọn họ.

- Đều cút cho ta, ai không đi chính là muốn gây khó dễ cho Lâm Phong ta!

Lâm Phong lạnh lùng quát lớn một tiếng, nhất thời làm mọi người sững lại.

- Nhậm Thống lĩnh, làm phiền ngài.

Lâm Phong mắt lạnh đảo qua mọi người, cuối cùng nhìn về phía Nhậm Khinh Cuồng nói. Nếu bọn họ còn ở đây, chuyện hôm nay, vẫn là liên quan đến thù hận của Liễu Thương Lan, tuy nói bản chất là giống nhau, đều vì trả thù Đoàn Thiên Lang, nhưng Lâm Phong cần cho Đoàn Vô Nhai một lời giải thích thích hợp.

Đoàn Vô Nhai phóng thích Liễu Thương Lan, phong Liễu Thương Lan làm công khanh, phong hắn làm Xích Huyết hầu, tất thảy đều là vì muốn chấm dứt chuyện này, Lâm Phong hắn lại cố chấp nhất như thế, sẽ làm cho Đoàn Vô Nhai khó chịu.

Bởi vậy, hắn phải tìm một cái cớ, lấy cớ vì Vân Hải tông bị diệt môn, cho nên chi quân đoàn này, nhất định phải đi.

- Được!

Nhậm Khinh Cuồng gật gật đầu, gã hoàn toàn có thể hiểu được lý do của Lâm Phong, vung tay lên, Nhậm Khinh Cuồng quát:

- Quân sĩ nghe lệnh, theo ta ra khỏi thành.

Sau đó, Nhậm Khinh Cuồng quay đầu ngựa lại, chậm rãi bước đi, mọi người trong lòng mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không dám làm trái lời Lâm Phong. Tiếng vó ngựa cuồn cuộn, theo Nhậm Khinh Cuồng rời đi, không bao lâu sau, quân đoàn mấy vạn người, đã đi khuất tầm mắt.

Không gian, trong nháy mắt dường như trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.

Xung quanh trảm tướng đài, chỉ còn lại đám người Lâm Phong, Mộng Tình, Xích Huyết Thiên Kiếm, còn có Đoàn Vô Nhai, Đoàn Hân Diệp, cùng với phụ tử Đoàn Thiên Lang.

Giờ phút này, Đoàn Thiên Lang ánh mắt nheo lại, âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, kẻ này, vẫn không chịu bỏ qua cho y.

Đoàn Vô Nhai cũng không ngờ tới Lâm Phong sẽ cố chấp như thế, nhưng Lâm Phong nói Đoàn Thiên Lang diệt Vân Hải tông, hắn thân là đệ tử Vân Hải tông, báo thù là chuyện đương nhiên.

- Lâm Phong.

Đột nhiên, Đoàn Vô Nhai hô Lâm Phong một tiếng, làm cho Lâm Phong ánh mắt chuyển qua, chỉ nghe Đoàn Vô Nhai nói:

- Lâm Phong, Thiên Lang Vương chính là Thiên Lang Vương gia, so với chức vị Hầu gia, càng tôn quý hơn, ngươi không động.

- Ta biết.

Lâm Phong khẽ gật đầu, làm cho trong ánh mắt Đoàn Vô Nhai lộ ra một tia nghi hoặc, nếu biết, vậy Lâm Phong định làm như thế nào?

- Điện hạ, Thiên Lang Vương, là Vương gia, địa vị tôn quý, cao cao tại thượng, ta tất nhiên sẽ không mạo phạm hắn.

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, làm cho mọi người càng thêm khó hiểu.

Nhưng mà lại nghe Lâm Phong tiếp tục nói:

- Nhưng mà, ngày xưa Thiên Lang Vương mang theo con là Đoàn Hàn, tàn sát Vân Hải tông ta. Đoàn Hàn lại càng hết sức khinh cuồng vô cùng, không coi ai ra gì, cùng ta chiến một trận, nói rằng ta ngay cả tiếp của hắn một kiếm đều không nổi, nhục nhã ta. Nay, Đoàn Hàn Tiểu vương gia ở chỗ này, Lâm Phong ta cũng đã phong hầu, hẳn là có tư cách cùng tiểu vương gia đối thoại chứ, lúc này, ta Lâm Phong, muốn mời tiểu vương gia chỉ giáo.

Đám người nghe được lời này, trong nháy mắt đã hiểu được, mục tiêu của Lâm Phong không phải Đoàn Thiên Lang, mà là Đoàn Hàn.

Lâm Phong khiêu chiến Đoàn Hàn.

Nhưng mà nay Đoàn Hàn làm sao còn dám ứng chiến, nhớ ngày đó, khi bước vào Vân Hải tông, gã uy phong lẫm liệt như thế nào, nhưng cùng Lâm Phong chiến một trận, vẫn có chút chật vật.

Đến hôm nay, Lâm Phong so với gã đã cường đại hơn rất nhiều, gã ngay cả dũng khí cùng Lâm Phong chiến một trận đều đã đánh mất.

Chỉ thấy Đoàn Hàn sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, sắc mặt khó coi, gã như thế nào dám nhận lời khiêu chiến của Lâm Phong.

- Không cần, ta và Đoàn Hàn còn có việc, không rảnh.

Đoàn Thiên Lang lạnh lùng hồi đáp.

- Có việc?

Lâm Phong cười lạnh:

- Thiên Lang Vương, ngươi dẫn người giết vào Vân Hải tông, có hỏi qua người Vân Hải tông đáp ứng cho ngươi tàn sát bọn họ không?

Đoàn Thiên Lang đôi mắt hơi hơi nheo lại. Buồn cười! Điều này sao có thể đáp ứng.

- Thiên Lang Vương, sau khi công chúa bị bắt cóc, người của ngươi vây lấy ta, ngươi đến sau, cũng muốn giết ta, lúc đó ngươi có hỏi ta, có rảnh hay không không?

Lâm Phong không để ý đến Đoàn Thiên Lang, cứ thế nói:

- Còn nữa, Thiên Lang Vương, ngươi cùng con của ngươi, vì lợi ích cá nhân, đẩy vài chục vạn tướng sĩ vào tử địa, chính mình lại lâm trận bỏ chạy, sau khi trở về còn nói xấu Liễu Tướng quân, muốn giết Liễu Tướng quân. Khi đó, ngươi đã từng hỏi qua người trong thiên hạ, bọn họ có đáp ứng hay không không?

Lâm Phong thanh âm càng ngày càng lớn, trên người một cỗ sát khí lạnh như băng cũng theo đó mà hiện, Lâm Phong vốn vẫn bình tĩnh, giờ khắc này, lửa giận bừng bừng rốt cục phóng thích ra.

Hùng mạnh thì lời nói mới có trọng lượng, không cần biết có được phép hay không.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Đoàn Hàn, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà dị, lạnh lùng đến cực điểm nói:

- Đoàn Hàn, ngày xưa ngươi dẫn người đến Vân Hải tông, tự cao tự đại, cùng ta chiến một trận, nhưng mà trận chiến ấy vẫn còn chưa xong, hôm nay, ta Lâm Phong đáp lễ, khiêu chiến ngươi.

Lâm Phong thanh âm vừa dứt, đột nhiên sải bước, khiêu chiến chỉ là một cái cớ, một câu nói suông, Đoàn Hàn, ngươi chiến cũng phải chiến, không chiến, cũng phải chiến.

Ở thế giới võ giả, võ đạo bao trùm tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui