Tuyệt Thế Vũ Thần

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lâm Phong đứng trong hư không, thân hình đắm chìm trong hỏa diễm chói lọi.

- Xem ra chúng ta còn coi thường Lâm Phong rồi.

Mọi người đều thầm nghĩ, một đấm của Lâm Phong đã có thể ép Cùng Bích Lạc lui về phía sau. Đồng thời cũng đốt cháy toàn thân y, thực lực không đơn giản chút nào, mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Rất nhiều người trong bọn họ còn tưởng rằng, Lâm Phong căn bản không là đối thủ của Cùng Bích Lạc. Nhưng bọn họ đã lầm to rồi, có lẽ, bây giờ là một trận chiến đấu cân sức. Nhưng càng vậy thì mọi người càng thêm hưng phấn, có thể nhìn một trận chiến như vậy, cho dù ngủ mơ bọn họ cũng muốn.

- Không sai, như vậy mới sẽ không quá nhàm chán, nếu ngươi quá yếu ớt thì đúng là không đáng giá.

Vẻ âm trầm trên mặt Cùng Bích Lạc đã tản đi, cười lạnh nhìn Lâm Phong, chiến ý trên người phóng ra, giống như là rất hưng phấn.

Để cho người ta có cảm giác, Lâm Phong càng mạnh thì y mới có thể càng thêm hứng thú, y hi vọng Lâm Phong mạnh hơn một chút.

- Dối trá!

Thấy nụ cười ngụy trang kia, Lâm Phong châm chọc một tiếng. Với tính cách của Cùng Bích Lạc, y thật sự hi vọng trực tiếp dùng một chiêu diệt mình mới đúng, như vậy mới biểu hiện ra sự hùng mạnh cùng kiêu ngạo của y, mới có thể thỏa mãn hư vinh. Hiện tại, Cùng Bích Lạc nói như vậy chỉ là muốn che dấu sự chật vật của mình mà thôi. Thật sự là dối trá.

- Ta sẽ làm cho ngươi có hứng thú hơn một chút!

Hai tay Lâm Phong giơ lên, theo đó là một thanh Thái Dương Chi Kiếm ngưng tụ thành hình trong tay hắn. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống thì càng thêm chói mắt, hấp dẫn ánh mắt người. Ánh mặt trời thiêu đốt thành kiếm, kiếm như ánh mặt trời, tràn ngập quang minh.

Vô số tia sáng mặt trời từ trong thanh kiếm phóng ra, làm cho mọi ngươi đều phải nheo mặt lại, không cách nào nhìn thẳng, trong lòng đều hoảng sợ. Lâm Phong thật sự đáng sợ, kiếm của Lâm Phong có thể so với mặt trời chói chan, nóng rực, chói mắt.

- Bích Lạc Vũ hồn!

Cùng Bích Lạc thấy một kiếm này, trong lòng cả kinh, lập tức hô nhỏ một tiếng, tại sau lưng y, từng tia mưa xanh biếc hóa thành một màn nước mưa.

Nhưng, cùng lúc với Bích Lạc Vũ hồn xuất hiện, Lâm Phong đã đạp chân lao tới, một kiếm chói mắt phóng ra ánh sáng vạn trượng, đâm thẳng vào ánh mắt mọi người.

Kiếm! Quang Minh chi kiếm!

Cùng Bích Lạc kịch liệt biến sắc, màn mưa bay ngược mà lên, lao về kiếm của Lâm Phong, dường như muốn cách ly một kiếm kia, đồng thời, thân hình y cũng gấp rút thối lui.

- Xoẹt, xoẹt…

Màn mưa Bích Lạc bị chém rách, kiếm quang chói mắt quét lên người Cùng Bích Lạc, theo đó, máu tươi đỏ sẫm phụt lên không gian. Trước ngực Cùng Bích Lạc đã xuất hiện một vệt máu thật sâu, mới vừa rồi, nếu chậm một chút, hoặc là không có màn mưa Bích Lạc thì Cùng Bích Lạc đã bị một kiếm này xuyên qua lồng ngực rồi.

- So với trong tưởng tượng của ta, ngươi càng thêm phế vật!

Lâm Phong đứng đó, nhìn Cùng Bích Lạc chật vật trước mắt, hắn cũng không lập tức đuổi giết. Hắn căn bản không để ý Cùng Bích Lạc, chỉ là Cùng Bích Lạc lại mơ tưởng dùng Lâm Phong hắn mà biểu hiện sự hùng mạnh của mình. Đã vậy thì Lâm Phong liền “thành toàn” cho y, để cho Cùng Bích Lạc biết được, cái gọi là thiên phú của y là chuyện nực cười đến nhường nào.

Nhìn hai bóng người đứng trên hư không, Lâm Phong thì ngạo nghễ khinh cuồng, mà Cùng Bích Lạc thì chật vật dữ tợn, mọi người tự nhiên sinh ra cảm giác không chân thật. Thật là trái ngược, chuyện trước mắt so với dự liệu của bọn họ hoàn toàn trái ngược. Phải là Cùng Bích Lạc ngạo nghễ mà đứng, còn Lâm Phong thì bị đánh cho không có lực hoàn thủ mới đúng. Nhưng sự thật lại phá vỡ cách nghĩ trong nội tâm của bọn họ.

Lâm Phong không xuất thủ nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều chấn động như vậy.

Lần đầu tiên, khi người trong Thiên Nhất học viện biết tới hắn là khi hắn đánh một trận với Hắc Ma. Khi đó, Lâm Phong yên lặng vô danh, mà Hắc Ma là một trong mười đại đệ tử của học viện, kết quả thì mọi người đều thấy được.

Lần thứ hai, Lâm Phong xuất thủ trong học viện, lần đó hắn đánh bại Độc Cô Thương, sau cùng, Độc Cô Thương phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Lần thứ ba, Lâm Phong chặt đứt một tay của Độc Tí, chấn động lòng người.

Còn lần này, trong khi mọi người đều cho rằng Cùng Bích Lạc dễ dàng đánh bại Lâm Phong, Lâm Phong lại cho bọn họ thấy được niềm vui bất ngờ thêm một lần nữa.

Lâm Phong hắn nói Cùng Bích Lạc càng phế vật hơn so với trong tưởng tượng của hắn, có lẽ cũng giống như Cùng Bích Lạc cho rằng Lâm Phong không chịu nổi một kích. Khi mọi người đều cho rằng Lâm Phong chắc chắn bại thì chính hắn lại chưa bao giờ để Cùng Bích Lạc ở trong lòng. Cho tới bây giờ, Lâm Phong hắn chưa từng coi Cùng Bích Lạc là đối thủ của hắn.

- Vậy sao?

Trong mắt Cùng Bích Lạc lộ ra sắc bén, Bích Lạc Vũ hồn sau lưng lóe ra ánh sáng yêu dị, y khẽ quát một tiếng:

- Bích Lạc Hoàng Tuyền!

Lâm Phong có thể chặt đứt màn mưa Bích Lạc, nhưng làm sao có thể phá được Bích Lạc Hoàng Tuyền.

Trong hư không, từng tia mưa vô ảnh vô hình trực tiếp tràn ra, hóa thành từng lớp màn mưa, chiếu nghiêng quanh người Lâm Phong.

- Ta coi ngươi trốn thế nào?

Cùng Bích Lạc thấy Lâm Phong bị màn mưa bao phủ, cười lạnh một tiếng.

- Ta để cho người nhìn rõ ràng!

Một giọng nói từ phía sau màn mưa truyền tới, theo đó, bóng người bị màn mưa bao phủ chậm rãi tiêu tán, một cái, hai cái… rất nhiều Lâm Phong đều tiêu tán. Những bóng người Lâm Phong kia đều là tàn ảnh, mà giờ khắc này, Lâm Phong lại đứng sau màn mưa, ánh mắt đạm mạc nhìn Cùng Bích Lạc, trong mắt lộ vẻ không quan tâm.

Bích Lạc Hoàng Tuyền vô hình vô ảnh, trực tiếp từ trên hư không rơi xuống, nhưng có vật chất thì có dao động, chỉ là dao động nhỏ tới cực điểm, không thể cảm giác được, đợi đến khi ngươi phát hiện thì thân mình đã lâm vào trong đó. Nhưng mà, Lâm Phong đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, bất kỳ dao động nhỏ nào đều không thoát được cảm giác của hắn, màn mưa còn chưa xuất hiện thì thân hắn đã thật sự đã chuyển động rồi.

- Làm sao có thể?

Cùng Bích Lạc lẩm bẩm nói, ánh mắt cũng cứng đờ. Vậy mà Lâm Phong có thể tránh thoát Bích Lạc Hoàng Tuyền mà xuất hiện phía sau màn mưa, tại sao có thể như vậy?!

- Trùng hợp, đúng vậy, nhất định là hắn may mắn mà tránh thoát!

Cùng Bích Lạc càng thêm lạnh lùng, màn mưa giữa hư không đã tiêu tán. Y vẫn nhìn trừng trừng vào Lâm Phong, Lâm Phong cũng nhìn y, không tránh không né.

Đột nhiên, thân hình Lâm Phong chuyển động, hóa thành một tàn ảnh, biến mất tại chỗ. Mà nơi Lâm Phong vừa biến mất, màn mưa Bích Lạc Hoàng Tuyền lần nữa xuất hiện.

Cùng Bích Lạc khựng người, trùng hợp? Lâm Phong thật sự may mắn như vậy sao?

Tránh né Bích Lạc Hoàng Tuyền, cách tốt nhất là thân hình không ngừng chuyển động, làm cho Bích Lạc Hoàng Tuyền không cách nào thừa cơ chụp tới. Nhưng Lâm Phong, lần đầu tiên tránh được, lần thứ hai đứng đó chờ y ra tay cũng có thể tránh thoát.

- Xem ra, thứ ngươi kiêu ngạo chính là Vũ hồn gân gà này, trừ Vũ hồn, Cùng Bích Lạc người chỉ là phế vật mà thôi. So với ngươi, Độc Tí mạnh hơn nhiều.

Lâm Phong thấy Cùng Bích Lạc thất lạc đứng đó, âm thầm lắc đầu. Vũ hồn là căn bản của võ tu, đối với võ tu thì rất trọng yếu. Vũ hồn hùng mạnh có thể làm cho võ tu tăng lên chiến lực rất nhiều. Nhưng nếu võ tu quên mất bản thân, chỉ biết dựa vào Vũ hồn, như vậy, một khi Vũ hồn bị khắc chế, hoặc là không cách nào phát huy hiệu quả, lúc đó võ tu căn bản không còn gì.

Võ tu cần có Vũ hồn, nhưng chỉ dựa vào Vũ hồn thì không cách nào đi xa.

Lúc này, Lâm Phong dạy dỗ Cùng Bích Lạc, nhưng mọi người đều âm thầm gật đầu. Bọn họ cũng ý thức được, hình như Cùng Bích Lạc chưa khi nào biểu lộ ra thực lực của bản thân. Khi chiến đấu đều dựa vào Vũ hồn, chỉ là Vũ hồn của Cùng Bích Lạc rất mạnh, làm cho mọi người đều quên đi những thứ khác. Trong lòng chỉ nghĩ rằng, Cùng Bích Lạc quá mạnh mẽ, không thể chiến thắng, Lâm Phong căn bản không phải đối thủ.

Nhưng sự thật lại khác xa như vậy.

- Ngươi nói muốn phế bỏ tu vi của ta, muốn cảnh cáo ta. Như vậy, ta liền phế bỏ tu vi của ngươi, cho ngươi tự kiểm điểm.

Lâm Phong nhàn nhạt nói, mọi người nghe vậy đều kinh hãi, đây là những lời lẽ dối trá bực nào, phế bỏ tu vi, còn tự kiểm điểm? Có kiểm điểm thì còn tác dụng gì, nhưng Lâm Phong cũng chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi. Cùng Bích Lạc công khai nói ra những lời này, đương nhiên Lâm Phong cũng có thể trả lại cho y.

Khẽ đưa hai tay lên, hai nắm đấm của Lâm Phong đều tỏa ra lửa nóng hừng hực, vô cùng nóng bỏng, không gian xung quanh dường như cũng trở nên cực kỳ nóng cháy.

- Giết!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một chữ, sát ý cuồn cuồn gào thét, hắn lao tới, một quyền rực lửa đấm thẳng vào Cùng Bích Lạc.

- Bích Lạc Ti Vũ!

Lúc này, Cùng Bích Lạc đã sớm có chuẩn bị, tia mưa phun ngược mà lên, giống như sông như hồ, cuộn trào ngược xuôi trong hư không, vậy mà có thể làm cho Lâm Phong đang lao về phía gã cũng phải khựng lại, bị Bích Lạc Ti Vũ ngăn cản trong chốc lát.

- Không phải chỉ có mình ngươi mới có Vũ hồn.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, xúc tua màu tím cong lên, không ngừng theo bên người Cùng Bích Lạc mà trượt tới. Cùng Bích Lạc kịch liệt biến sắc, Bích Lạc Ti Vũ đang ngăn cản Lâm Phong, nếu y lại lui nữa thì tia mưa kia liền tiêu tán, một quyền rực lửa của Lâm Phong chắc chắn sẽ phủ xuống.

- Bích Lạc Hoàng Tuyền!

Cùng Bích Lạc gầm lên một tiếng, y không để ý gì nữa, thân hình hóa thành tàn ảnh, vậy mà trực tiếp trốn về phía nhóm người Vũ gia, làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

- Mạng của hắn, chỉ có thể giao cho các ngươi!

Cùng Bích Lạc nhìn trưởng lão Vũ gia nói.

Lâm Phong chậm rãi xoay người, nhìn Cùng Bích Lạc một cái, trong ánh mắt lộ vẻ châm chọc vô tận. Những kẻ chỉ quan tâm tới hư vinh, tự cho là cuồng ngạo, nhưng trong xương thì chỉ là tiểu nhân mà thôi.

Bên ngoài thì kiêu ngạo, lúc gặp phải nguy hiểm thì sẽ không chừa thủ đoạn nào, dựa vào người khác. Mà người có cốt khí, nếu đã chiến, dù chết trận cũng chiến đấu có tôn nghiêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui