Tuyệt Thế Vũ Thần

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Phong, Đoàn Phong đầu tiên là hơi sửng sốt, rồi sau đó nói:

- Lâm Phong đại ca, nếu đệ nói là trong trí nhớ của đệ vốn có công pháp này, huynh có tin đệ không?

Đoàn Phong nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy hy vọng, công pháp này dường như từ lúc sinh ra đã có trong đầu hắn, vẫn luôn đi theo hắ.

Nhìn thấy ánh mắt của Đoàn Phong, Lâm Phong gật đầu nói:

- Ta tin.

Lâm Phong thật sự tin tưởng Đoàn Phong, tuy điều này rất kỳ lạ, nhưng điều kỳ quái trên thế gian này còn ít sao? Thêm một chuyện xảy ra trên người Lâm Phong thì cũng không có gì là lạ cả. Hơn nữa Đoàn Phong vốn có huyết mạch hoàng thất, có được huyết mạch Vũ hồn, cũng được di truyền huyết mạch lực, được di truyền công pháp trong trí nhớ kia có khi cũng là chuyện bình thường.

- Lâm đại ca, cảm ơn.

Đoàn Phong nhìn ánh mắt khẳng định của Lâm Phong thì mỉm cười sáng sủa.

- Cảm ơn ta làm gì, dù đệ có thông qua cách này cách kia lấy được công pháp hùng mạnh mà không nói cho ta biết, ta cũng sẽ không nói gì, chỉ hơi nghi hoặc mà thôi.

Lâm Phong lắc đầu nói.

- Vâng.

Đoàn Phong gật đầu, sau đó hắn nhìn Tĩnh Vân, nói:

- Tĩnh Vân tỷ, ta đã là Huyền Vũ cảnh rồi, giờ có thể bảo vệ tỷ rồi.

- Tiểu tử ngốc.

Tĩnh Vân cười mắng, cảm tình giữa nàng và Đoàn Phong không hề tầm thường, giống như tỷ đệ vậy.

Đoàn Phong gãi gãi đầu, trông khá thật thà chất phác.

Lâm Phong cười, xoay người nhìn Lam Kiều rồi nói:

- Lam Kiều, Đoàn Phong đã đột phá Huyền Vũ cảnh rồi, chừng nào thì cô mới bước lên Huyền Vũ đây?

- Ai cần ngươi lo!

Lam Kiều trợn mắt trừng Lâm Phong một cái, chẳng nể mặt hắn tý nào. Lâm Phong cũng chẳng biết nói gì hơn.

- Ta cũng không muốn xen vào chuyện của cô, chẳng qua thực lực người nào đó yếu quá, để lại bên cạnh ta thì đúng là gánh nặng mà. Nếu như người ta chịu tự mình đi thì ta đương nhiên là vui vẻ nhàn hạ rồi.

Lâm Phong cố ý nói như vậy. Lam Kiều trợn mắt, hung hăng nhìn Lâm Phong:

- Ngươi cứ ước sao ta nhanh chóng đi để không liên lụy tới ngươi chứ gì? Nhưng ngươi càng muốn ta đi thì ta lại càng không đi, cứ ở lại cạnh ngươi đấy.

- Có đi hay không là quyền của cô, nhưng với chút thực lực đó thì sau đừng có tìm người khác giúp đỡ. Ta đây còn một viên Huyền Cực đan có thể trợ giúp đột phá tới Huyền Vũ cảnh, cô cầm lấy, lúc trùng kích cảnh giới Huyền Vũ là có thể dùng, tăng chút ít thành công.

Lâm Phong lại nói tiếp. Lam Kiều đang định cự tuyệt thì thấy Lâm Phong tung một viên đan dược màu xanh tới, khiến cô ta giật mình.

Người này lại ném Huyền Cực đan ra như là ném phế phẩm vậy, cô ta đương nhiên biết Huyền Cực đan quý báu thế nào.

Lâm Phong tiếp lấy Huyền Cực đan vào tay, đang định nói điều gì thì đã thấy Lâm Phong xoay người bước đi, không cho cô ta cơ hội nói gì thêm. Sắc mặt Lam Kiều cứng ngắc, đứng ở đó, cái tên này…

Nhìn bóng lưng Lâm Phong, ánh mắt Lam Kiều có vài phần u oán, nhưng lại có vài phần cảm động. Người này rõ ràng là đưa đan dược cho mình mà lại ra vẻ thanh cao, không thèm để ý gì cơ, đúng là đáng ghét mà.

Lâm Phong phóng khoáng rời đi liền bước thẳng tới một gian phòng sạch sẽ tao nhã. Lúc này Mộng Tình đang khoanh chân ngồi ở đầu giường, dường như là đang nhắm mắt tu luyện, trên người như ẩn như hiện từng sợi hàn khí.

Mộng Tình mở mắt thì thấy Lâm Phong bước vào, nở một nụ cười thật tươi với Lâm Phong, một nụ cười làm điên đảo chúng sinh.

Nhìn thấy nụ cười của Mộng Tình, Lâm Phong cảm giác như toàn bộ áp lực, toàn bộ trọng trách trên người đều được tháo bỏ, lúc này hắn chỉ thấy ôn tình.

Lâm Phong trực tiếp nhảy lên giường, sau đó thản nhiên nằm xuống bên cạnh Mộng Tình, thật giống như đây là giường của hắn vậy, thản nhiên vô cùng.

Mộng Tình chớp mắt nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu, người này càng lúc càng to gan. Trước kia chạm nàng chỉ một chút thôi đã nơm nớp lo sợ, bó tay bó chân, giờ thì trực tiếp nhảy lên giường, bình tĩnh không chút lo sợ nào.

Nhưng Mộng Tình cũng không nói gì mà để mặc Lâm Phong càn quấy. Thực tế thì với tình cảm hiện giờ của nàng với Lâm Phong, cho dù Lâm Phong có làm chuyện gì thì nàng cũng sẽ thuận theo hắn.

Lâm Phong cũng biết điểm này, cho nên sau khi nhảy lên giường nằm thì hắn trực tiếp ôm lấy cơ thể Mộng Tình rồi kéo nàng xuống nằm cạnh mình.

Đầu hai người chụm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Mộng Tình hơi thẹn thùng, cúi đầu xuống chứ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Phong.

Lâm Phong thấy Mộng Tình thẹn thùng thì mỉm cười, ôm lấy thân thể mềm mại của Mộng Tình, lại hơi dùng sức ôm nàng vào trong lòng mình.

- Mộng Tình, nếu có thể ôm nàng như thế này, ta nguyện ý ôm nàng vĩnh viễn.

Lâm Phong dịu dàng nói. Mộng Tình vô cùng dịu ngoan, chui chui vào trong ngực Lâm Phong, đầu chúi vào ngực hắn, mỉm cười, cảm động, ngọt ngào.

Đúng vậy, nếu có thể cứ mãi như thế này thì tốt đẹp nhường nào.

Khoảnh khắc tuyệt vời này hai người không đành lòng phá hỏng, vì vậy hai người cứ lẳng lặng ôm nhau. Lâm Phong nhắm mắt lại, yên tĩnh, tường hòa, không ngờ lại dần chìm vào trong giấc ngủ.

Lâm Phong hoàn toàn thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi một giấc cho tốt.

Tuy hắn thường xuyên ngủ, nhưng đúng là đã lâu chưa từng hoàn toàn bỏ qua mọi thứ và yên bình ngủ như thế. Cho tới nay, bất cứ lúc nào trong đầu hắn như có một sợi dây cung kéo căng, không thể thả lỏng. Chỉ khi ở cùng Mộng Tình, Lâm Phong mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm thần.



Hai ngày sau, khi đang tu luyện thì Lâm Phong nhận được một phong thư tới từ bên ngoài, đây là một phong thư mời, bên trên viết một dòng chữ to rất đơn giản.

“Bảy ngày sau, đêm trăng tròn, ven hồ Tương Giang, ngày thiên tài Tuyết Nguyệt tụ hội, mời Lâm Phong các hạ!”

Thư này chỉ có nội dung mà không có ký tên, cũng không ghi rõ là tới từ đâu, nhưng Lâm Phong cũng hiểu được ý của nó. Mà hắn đã nghe tới lần tụ hội này từ lâu rồi.

Cách đây không lâu, Đại Bằng công tử Sở Triển Bằng hùng dũng đến đây muốn đối phó hắn, nhưng sau đó lại ước định Lâm Phong đánh với hắn một trận ở ngày thiên tài tụ hội kia.

Trận tụ hội này là thịnh hội của Tuyết Nguyệt, đến lúc đó vô số thanh niên thiên tài của Tuyết Nguyệt sẽ tới đây, thi triển ra phong thái của riêng bọn họ.

Đồng thời đây cũng là dự tuyển cho đại hội

Tuyết Vực, lựa chọn ra thiên tài ưu tú nhất Tuyết Nguyệt để người của đế quốc tới xem, và chọn người tham gia đại hội mười ba nước ở Tuyết Vực.

Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn không trung, trong đôi mắt mơ hồ lóe lên một đạo phong mang. Ngày thiên tài tụ hội này hắn đã muốn nhìn xem, thiên tài của Tuyết Nguyệt ưu tú đến thế nào.

- Bảy ngày sau, ven hồ Tương Giang!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui