Tuyệt Thế Vũ Thần

Sau khi Lam Kiều đi, Mộng Tình nhìn Lâm Phong rồi nói:

- Nàng ấy không muốn đi, có lẽ chỉ cần ngươi nói một câu giữ lại.

Lâm Phong cười khổ, lắc đầu.

- Tĩnh Vân, muội có muốn về thành Dương Châu, đi tới Vân Hải tông một chuyến hay không?

Lâm Phong hỏi Tĩnh Vân.

- Muội sẽ trực tiếp đến Vân Hải tông, chờ đám người Hỏa lão tới rồi muội sẽ hội hợp với bọn họ.

Tĩnh Vân mỉm cười, nàng cũng là một phần tử của Vân Hải tông, tuy lúc trước nàng chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng Vân Hải tông kia có trí nhớ đầy khao khát thời còn trẻ của nàng. Vân Hải tông bị hủy diệt đã để lại vướng mắc trong lòng nàng. Giờ có thể tận mắt nhìn Vân Hải tông phục hưng, nàng đương nhiên là nguyện ý.

- Cũng tốt, vậy Y Tuyết theo ta đi Tương Tư Lâm.

Giờ hắn không cần phải tiếp tục ở lại Thiên Nhất học viện nữa, bọn họ cũng không cần phải sống ở nơi này.

- Vậy Đoàn Phong?

Tĩnh Vân hỏi.

- Đệ ấy có thể tiếp tục ở lại Thiên Nhất học viện, ta nghĩ Thiên Nhất học viện sẽ rất hoan nghênh đệ ấy.

Lâm Phong khẽ mỉm cười. Đoàn Phong có vô vàn mối liên hệ với hoàng thất, mà thiên phú của hắn lại rất mạnh, cũng là người đơn thuần, giờ rất thích hợp với chuyện yên tĩnh tu luyện. Thậm chí Lâm Phong không muốn Đoàn Phong tiếp xúc nhiều với hắn, như vậy sẽ khiến Đoàn Phong phân thần, hắn cũng không muốn ảnh hưởng tới tiền đồ của Đoàn Phong.

- Cũng tốt.

Tĩnh Vân gật đầu, rồi cùng Y Tuyết thu thập và cùng Lâm Phong đi ra khỏi cổ bảo.

Đi trên con đường ở Thiên Nhất học viện, Lâm Phong đương nhiên không tránh được việc thành đối tượng chú ý của mọi người, điều này khiến Lâm Phong khẽ cười khổ.

Nhưng Lâm Phong còn chưa bước ra khỏi Thiên Nhất học viện thì hắn lại thấy một người quen, Nam Sơn.

- Tĩnh Vân, muội tự mình đến Vân Hải tông thì phải cẩn thận một chút! Mộng Tình, nàng dẫn Y Tuyết tới Tương Tư Lâm đi.

Lâm Phong nói xong thì nhìn Nam Sơn vừa đến kia, hắn biết rằng hắn lại sắp có chuyện rồi.

- Lâm Phong công tử!

Quả nhiên Nam Sơn mỉm cười bước tới, hiển nhiên là đến vì Lâm Phong.

- Gọi ta Lâm Phong là được rồi.

Lâm Phong cười nói, được gọi là công tử, hắn thật sự cảm thấy không quen cho lắm.

- Lâm Phong công tử… Thôi ta cứ gọi ngài là Lâm Phong thiếu gia đi.

Nam Sơn lắc đầu, cười nói:

- Lâm Phong thiếu gia, ngày thiên tài tụ hội, thực lực của ngài mọi người đều tận mắt chứng kiến, giết Đại Bằng công tử, chém tông chủ Hạo Nguyệt tông. Hiện giờ, tất cả mọi người ở Tuyết Nguyệt đã xếp Lâm thiếu gia vào danh sách tất tuyển chọn cho Bát đại công tử, nếu không phải Bát đại công tử còn chưa chân chính giao phong, Lâm thiếu gia chắc hẳn đã là một trong số Bát đại công tử rồi.

- Bát đại công tử chỉ là hư danh mà thôi.

Lâm Phong lắc đầu, hắn chẳng hề để ý tới hư danh đó. Hắn cũng không rõ đại lục rộng lớn này có bao nhiêu cường giả và thiên tài, chỉ giới hạn ở cái vị trí công tử thứ mấy sẽ làm ảnh hưởng tới tầm mắt của hắn.

- Nhưng hư danh này ít nhất cũng là một loại khẳng định đối với thực lực của Lâm thiếu gia.

Nam Sơn cười khổ nói, bao nhiêu người đều theo đuổi những hư danh đó. Theo bọn họ thì ở Tuyết Nguyệt này, Bát đại công tử chính là vinh quang tối cao, nhưng Nam Sơn có thể đọc được vẻ không cần trong mắt Lâm Phong, Lâm Phong thật sự không quan tâm đến nó.

Có lẽ thứ Lâm Phong coi trọng chỉ có thực lực của các vị công tử kia chứ không phải là cái danh công tử.

- Không nhắc chuyện này nữa, là nhị hoàng tử sai ngươi tới tìm ta?

Lâm Phong không muốn nói nhiều nên hỏi.

Mỗi lần Nam Sơn xuất hiện là đều có liên quan tới Đoàn Vô Nhai, như vậy hẳn lần này cũng không ngoại lệ.

- Vâng.

Nam Sơn gật gật đầu, nói:

- Lâm thiếu gia, nhị hoàng tử điện hạ đợi công tử đã lâu rồi.

- Vậy sao?

Lâm Phong hỏi.

- Lâm thiếu gia, sau trận tụ hội trên Tương Giang, người có được tư cách làm ứng cử viên cho đại hội Tuyết Vực cũng chỉ có vài vị, mà đế quốc Long Sơn đã phái người tới, thậm chí còn đưa cả một số đệ tử thiên tài của nước Thiên Phong tới để đệ tử thiên tài của Thiên Phong kiểm nghiệm thực lực của thiên tài Tuyết Nguyệt ta. Trong tình hình như vậy, phía Tuyết Nguyệt tất nhiên cũng phải chuẩn bị một trận yến hội cho khách đến từ đế quốc Long Sơn và nước Thiên Phong, cũng mời cả đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt, coi như để mọi người gặp mặt trước. Nhưng vì Lâm thiếu gia không ở đây nên yến hội này vẫn chưa thể tổ chức được, bên phía đế quốc Long Sơn và nước Thiên Phong cũng đã có lời oán hận rồi.

Nam Sơn cười khổ liên tục, nói với Lâm Phong:

- Ngày nào ta cũng chờ Lâm thiếu gia ở Tương Tư Lâm, nhưng mãi mà không thấy. Hôm nay nghe nói Lâm thiếu gia tới Thiên Nhất học viện, ta lập tức tới thông báo cho Lâm thiếu gia một tiếng. nhị hoàng tử quyết định tổ chức yến hội trong đêm nay, hy vọng Lâm thiếu gia có thể lý giải khi điện hạ không trưng cầu sự đồng ý của Lâm thiếu gia, đồng thời cũng mong Lâm thiếu gia có thể đến dự.

đế quốc Long Sơn dẫn người của nước Thiên Phong tới, Tuyết Nguyệt với tư cách là nước chủ nhà tất nhiên là phải chuẩn bị một trận yến tiệc để song phương chạm mặt. Mà bởi vì Lâm Phong nên Đoàn Vô Nhai đã lùi yến tiệc lại, như thế khiến Lâm Phong cảm thấy khá bất ngờ. Mà sự khách sáo thể hiện rất rõ trong lời nói của Nam Sơn kia không thể nghi ngờ là đang nói với Lâm Phong rằng, nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai cực kỳ coi trọng hắn.

Đây là ý mà Nam Sơn muốn biểu đạt, đương nhiên Lâm Phong có thể hiểu được.

- Nam Sơn, hãy chuyển lời lại cho nhị hoàng tử, ta sẽ dự tiệc đúng giờ.

Lâm Phong cười đáp.

Nam Sơn gật gật đầu:

- Nam Sơn cảm ơn Lâm thiếu gia, vậy Nam Sơn xin cáo từ trước.

- Ừ!

Lâm Phong gật đầu. Nam Sơn khẽ khom người chào Lâm Phong rồi lập tức rời đi. Nhìn bóng lưng Nam Sơn, ánh mắt Lâm Phong miên man bất định, dường như Nam Sơn càng cung kính với hắn hơn trước kia rất nhiều. Mà Nam Sơn đại biểu cho nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, hắn khách khí với mình cũng có nghĩa là Đoàn Vô Nhai càng coi trọng Lâm Phong hắn hơn.

- Hóa ra tất cả mọi điều này đều là vì thân thế của ta, vì mẫu thân của ta.

Lâm Phong thầm nghĩ. Tất cả những chuyện không hiểu trước đây đều trở nên rõ ràng. Đoàn Vô Nhai tốt với hắn là vì Đoàn Vô Nhai đã sớm biết được thân thế của hắn. Còn có lần ở Tương Tư Lâm khi Đoàn Vô Nhai gọi hắn tới, khiến hắn chạm mặt Vũ Thiên Hành rồi dẫn tới mâu thuẫn, sau đó hắn giết chết Vũ Thiên Hành, Vũ Cừu đến báo thù nhưng lại bị mẫu thân của hắn phế bỏ, người của Đoàn Vô Nhai lại ra tay giết chết hắn.

Mọi chuyện đều thuận lợi xong xuôi như vậy là bởi vì Đoàn Vô Nhai đã sớm dự đoán được rằng nơi Lâm Phong hắn đang đứng chính là địa bàn của mẫu thân hắn, Nguyệt Mộng Hà. Nguyệt Mộng Hà sao có thể để mặc Vũ gia làm càn, giết con của mình được.

Sau đó chuyện ở thành cổ Thiên Lạc, lúc ấy tất cả mọi người cướp đoạt Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, chỉ có Đoàn Vô Nhai xuất hiện ở thời khắc cuối cùng, một lưới bắt hết mọi người. Chỉ có hắn là lấy được Cửu Thiên Thương Long Đỉnh. Đoàn Vô Nhai thật lợi hại, sự lợi hại ở đây không chỉ là thực lực của hắn mà còn cả tâm cơ và thủ đoạn của hắn nữa.

Mà Đoàn Vô Nhai dù coi như là có lôi kéo Lâm Phong hắn, nhưng đó cũng chỉ là lôi kéo chứ không phải là tai vạ cho hắn.

- Ngày trước ở thành cổ Thiên Lạc, không biết người đã lấy Cửu Thiên Thương Long Đỉnh từ tay Đoàn Vô Nhai và đưa trả lại cho ta là ai!

Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới người mang kiếm kia, đó không phải là phụ thân mẫu thân của hắn.

- Hôm nào phải đi hỏi mẫu thân mới được, chắc là người biết.

Trong số cường giả mà Lâm Phong quen biết, chỉ có Yên Vũ Bình Sinh. Người đó hắn chắc chắn không biết, mà đối phương lại giúp đỡ hắn, hơn nữa giao báu vật quý báu Cửu Thiên Thương Long Đỉnh lại cho hắn chứ không nuốt trọn, hẳn là hảo hữu chí giao của cha mẫu thân hắn thì mới có thể làm như vậy.

Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn thoáng qua sắc trời rồi nói với mấy người Mộng Tình:

- Hai người đi đi! Ta vào hoàng cung một chuyến.

- Cẩn thận chút!

Mộng Tình dặn dò một câu.

Lâm Phong mỉm cười gật đầu với nàng. Lần dạ yến hoàng thành này, ngay cả chủ quốc của Tuyết Nguyệt là đế quốc Long Sơn cũng phái người đến, hơn nữa người của nước Thiên Phong mà bọn họ dẫn theo chắc chắn không phải hạng nhu nhược, hẳn là thiên tài cường giả tập hợp.

Hơn nữa có khả năng là khó tránh khỏi xung đột, nước Thiên Phong và nước Tuyết Nguyệt đều là nước phụ thuộc của đế quốc Long Sơn, thiên tài của hai quốc gia gặp nhau sao có thể không so đấu với nhau chứ.

Nhưng về an nguy thì Lâm Phong lại không lo lắng lắm, phía hoàng thất sẽ không để mọi người xảy ra chuyện trong dạ yến. Hẳn là đế quốc Long Sơn cũng không muốn lần tuyển người tham gia đại hội Tuyết Vực này lại xảy ra sự cố gì. Xung đột là không thể tránh khỏi, nhưng chỉ giới hạn trong thắng và thua chứ không có sinh tử sống mái.

Đại hội Tuyết Vực này không chỉ có một mình đế quốc Long Sơn, ba đế quốc khác của Tuyết Vực chắc chắn cũng sẽ dẫn nước phụ thuộc tới tham chiến. Đây là chuyện trọng đại nhất của Tuyết Vực, đế quốc nào lại không muốn phe mình rực rỡ nổi bật nhất chứ.

Trận đọ sức đỉnh cao của thanh niên thiên tài thật ra chính là sự phân tranh cao thấp của các nước với nhau, những thanh niên thiên tài có thiên phú mạnh nhất này là tương lai của đất nước. Bọn họ mạnh thì nước mạnh.

Đám người Mộng Tình gật đầu rồi tự rời đi. Mộng Tình dẫn Y Tuyết tới Tương Tư Lâm. Tĩnh Vân thì đi tới Vân Hải tông. Hiện giờ thực lực của Tĩnh Vân không được coi là mạnh, nhưng ở ngoài Hoàng thành thì cũng được coi là cao thủ.

Mà Lâm Phong thì xoay người bay thẳng tới hoàng cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui